Lâm Thận Chi lá gan đã tăng lên, bản tính lộ ra, mangtheo tươi cười lưu loát hướng Lâm lão thái gia cùng các trưởng bối chung quanhthi lễ, rồi thành thục chui vào lòng Lâm lão thái gia. Lâm lão thái gia mặc dùđang hết sức chăm chú nghe Phúc Toàn thấp giọng đáp lời, nhưng cũng không có ýđẩy hắn ra, còn tùy tay cầm một quả cam đưa cho Lâm Thận Chi, thuận miệng trảlời câu hỏi của một người khách nhân bên cạnh: “Nó tuổi còn nhỏ, mới năm tuổi,còn chưa bắt đầu dạy học.”
Lâm Thận Chi mở to mắt nhìn, nhẹ nhàng kéo kéo tay áoLâm lão thái gia, dán bên tai hắn nhẹ giọng nói hai câu, Lâm lão thái gia nhãntình sáng lên, trên mặt lại lộ ra thập phần nghiêm khắc nói: “Con không gạt tachứ?”
Lâm Thận Chi tự tin gật đầu, đưa tay di chuyển mấyvạch trong lòng bàn tay của Lâm lão thái gia. Tứ tỷ bảo nó nghĩ biện pháp để tổphụ biết được nó đã biết chữ, thực tốt, rốt cục đã có cơ hội.
Lâm lão thái gia trong lòng hứng thú, liền vuốt vuốtrâu: “Một khi đã như vậy, con viết tên của con cho ta nhìn một cái.”
Đừng nhìn Lâm Thận Chi tuổi còn nhỏ được nuông chiều,nhưng rốt cuộc có Đào thị tự mình giáo dưỡng, từ nhỏ đã được tập viết, trướcmặt mọi người mặt mày rạng rỡ là điều đã định rồi! Lâm Diệc Chi ánh mắt buồnbã, lặng yên không một tiếng động thu tay áo, lại lùi về phía sau Lâm Tam lãogia, ủ rũ cúi đầu, Lâm Tam lão gia lại có vài phần hứng thú: “Di, Thất lang đãbiết viết chữ rồi sao?”
Lời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-hon/1407618/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.