"Cô, không phải chỉ làm giúp việc đơn thuần đúng chứ?"
Lâm Bách Giai nhíu mày, hôm nay cô ta phải hỏi cho ra lẽ, xem tại sao hôm trước bạn tiệc của Âu Thiên Hàn là Thẩm Nguyệt chứ không phải là ả ta. Thẩm Nguyệt cười nhẹ nhưng hình như đáy mắt lại lộ vẻ lạnh nhạt.
"Cô đến tận đây chỉ để hỏi điều này thôi sao? Nếu không phải là giúp việc thì tôi là gì đây??"
Thẩm Nguyệt cũng nhướng mày đáp trả. Cô không thể để bản thân thiệt thòi thêm một lần nào nữa. Lâm Bách Giai cao giọng:
"Ha, tôi biết cô cũng chẳng tốt đẹp gì. Trước mặt anh Thiên Hàn sao lại lộ vẻ yếu đuối đến thế. Ai biết được sau lưng lại mồm mép lanh lợi như vậy!"
Thẩm Nguyệt vẫn giữ nguyên nụ cười, không đáp. Lâm Bách Giai tiếp tục nói:
"Chắc cô đây không biết, tôi và Thiên Hàn thực ra đã có hôn ước với nhau từ lâu. Tình cảm lại đang tiến triển rất tốt, chắc năm sau sẽ bàn đến chuyện cưới hỏi. Nếu cô biết rồi thì không phải nên tự động rút lui sao? Dù gì thì mặt nào cô cũng thua tôi mà thôi!"
Thẩm Nguyệt thật không muốn đôi co với ả ta, nhưng nghe giọng điệu cợt nhã như thế làm cô cũng điên người.
"Cô như vậy là đang thiếu tự tin sao? Tôi cũng chẳng giành giật gì với cô cả, sao lại tới đây gây chuyện chứ??"
Lâm Bách Giai đen mặt, gằn giọng:
"Vậy tại sao hôm đó cô lại đồng ý đi tiệc với anh Thiên Hàn, chẳng phải là muốn đưa chân vào giới thượng lưu nên mới đu bám anh ấy sao? Còn giở trò say xỉn để anh ấy rủ lòng thương hại. Cô Thẩm đây quả là rất thâm độc rồi!"
Thẩm Nguyệt cố gắng nhịn nhục nhưng xem ra Lâm Bách Giai lại cứ muốn chuyện bé xé ra to. Cô cất tiếng:
"Tôi không hề có ý định bước chân vào giới thượng lưu, càng không muốn đeo bám Âu Thiên Hàn. Vả lại, chẳng phải hôm đó là do cô tạo cơ hội cho tôi hay sao?"
Lâm Bách Giai tay đã nắm lại rất chặt, nghe câu nói của Thẩm Nguyệt lại càng sôi máu. Cô ta vung tay, tát mạnh vào mặt của Thẩm Nguyệt khiến cô nhất thời không đỡ được, nằm xuống ngay dưới ghế. Thẩm Nguyệt choáng váng, không định hình được không gian. Tiếng cười khả ố của Lâm Bách Giai vang lên, ả ta trừng mắt nhìn Thẩm Nguyệt, cất tiếng :
"Đây cũng chỉ là lời cảnh cáo thôi! Nếu cô còn muốn quyến rũ Âu Thiên Hàn thì cứ chờ xem, tôi sẽ xử cô thế nào!"
Nói rồi, cô ta quay lưng bỏ đi, tiếng đóng cửa vang lên rất to.
Thẩm Nguyệt cố ngồi dậy, lấy tay xoa nhẹ vào má. Cú tát này thật sự rất mạnh, rất đau. Bất chợt, mắt cô lại rưng rưng. Cuộc sống này, đúng thật là quá khắc nghiệt...
Tối đến, Âu Thiên Hàn quay trở về. Vừa mở cửa, anh vô thức đảo mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm bóng hình của Thẩm Nguyệt. Chợt nghe thấy giọng nói :
"Anh về rồi đấy à, mau tắm rửa rồi ra ăn đi!"
Anh mỉm cười nhưng lại chợt khựng lại đôi chút. Giọng nói ấy vẫn trong trẻo như mọi ngày nhưng lại không còn hào hứng nữa. Có phải cô ấy đang mệt không...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]