Đêm hôm đó, Thẩm Nguyệt không hề chợp mắt tí nào. Cô cứ ngồi thẫn thờ nhìn anh, sợ khi mình quay đi, anh tỉnh dậy không thấy sẽ lo lắng. Cô cầm bàn tay lạnh buốt của anh, để giữa hai lòng bàn tay mình mà sưởi ấm. Thẩm Nguyệt thủ thỉ :
"Thiên Hàn, anh biết không? Lúc trước em thấy anh rất hách dịch, lại còn bắt ép em làm mọi thứ. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Em thích cái cách anh nhếch môi cười, thích cả đôi mắt lạnh lùng, bướng bỉnh của anh. Ở bên cạnh anh, em mới biết rằng, bản thân mình thật giá trị. Ở bên cạnh anh, em mới được là chính mình, mới được thả lỏng. Thiên Hàn, anh mau tỉnh lại được không? Đừng ngủ nữa, em thật sự rất đau lòng!"
Giọng cô thoáng chốc khàn đặc. Thẩm Nguyệt cầm tay anh, hôn nhẹ một cái.
Trời đã gần sáng, cô mới thiếp đi được một lát. Thẩm Nguyệt nằm gục bên cạnh Âu Thiên Hàn, đôi tay vẫn nắm chặt lấy anh. Đột nhiên, cả người Âu Thiên Hàn không ngừng co giật, huyết áp cũng đột ngột tăng làm Thẩm Nguyệt giật mình tỉnh giấc, nhanh chóng gọi bác sĩ. Năm phút sau, anh lại được đưa vào phòng phẫu thuật một lần nữa. Bác sĩ bảo rằng anh đang bị xuất huyết não, bắt cô đứng ở ngoài chờ đợi. Thẩm Nguyệt không khóc, bây giờ tâm hồn cô đã hoàn toàn nguội lạnh rồi. Thẩm Nguyệt cười, một nụ cười lạnh lẽo. Khi con người đạt đến tận cùng của đau khổ, thì khóc bây giờ đã chẳng còn tác dụng gì nữa. Cô vò đầu, ngồi sụp xuống bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-rong-lon-nhu-the-anh-chi-can-co-em/2377518/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.