Thẩm Nguyệt quay về phòng, ngồi xuống bên cạnh Âu Thiên Hàn. Anh vẫn lạnh lùng như thế, mãi không chịu mở mắt nhìn cô. Thẩm Nguyệt cầm lấy tay anh, đặt lên má mình. Một dòng lệ nóng hổi rơi xuống, chạm vào tay anh.
"Thiên Hàn, em nhớ anh!"
Ngày thứ 3. Những dấu hiệu sinh tồn của anh đang có chiều hướng tốt, thế nhưng khi nào tỉnh lại thì bác sĩ không nói trước được. Cô ở ngay bên cạnh, mở sách ra, đọc cho anh nghe một mẩu chuyện nhỏ :
"Một chàng trai nói yêu một cô gái. Cô ấy hỏi tại sao anh lại yêu em. Chàng trai lôi trong túi ra một quyển sổ đã ghi 330 lí do và một cây bút, nói với cô gái rằng cây bút là để phòng khi anh ấy nhớ ra thêm một lý do để yêu cô!"
"Anh yêu em mà không cần lí do!"
Một âm thanh quen thuộc vang lên, có chút khản đặc và mệt mỏi, vừa trấm ấm lại vừa lạnh lẽo, mang theo chút kiên nhẫn và yêu thương. Thẩm Nguyệt để quyển sách đang che tầm mắt của mình xuống. Đôi tay bất chợt run rẩy, khóe mắt ngập nước. Anh tỉnh lại rồi sao? Mí mắt đang hé mở ra nhìn cô đó sao?
Nước mắt của Thẩm Nguyệt không hẹn lại bất ngờ tuôn rơi trên gò má. Cô cất giọng nghẹn ngào :
"Thiên Hàn, anh...anh tỉnh rồi sao? Anh đã nghe thấy lời em nói rồi sao?"
Anh đưa tay lên lau nhẹ dòng lệ nóng, mỉm cười dịu dàng, giọng điệu ôn nhu :
"Anh không thể để em chờ lâu được!"
Cô mỉm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-rong-lon-nhu-the-anh-chi-can-co-em/2377517/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.