Lâm Thiệu khẽ nhăn mặt, thở mạnh một tiếng, cất giọng :
"Âu tổng đây có chuyện gì muốn dạy bảo thì cứ nói thẳng. Úp úp mở mở thế này hình như không phải phong cách của cậu!"
Bất giác, nụ cười châm biếm trên gương mặt anh biến mắt. Ánh mắt đã đanh lại, càng đáng sợ hơi bội phần. Giọng nói dường như không còn tí cảm xúc.
"Cô Lâm đây cố ý lái xe đâm vào người của tôi. May mà tôi lao ra đỡ kịp, phải nằm viện suốt mấy tuần liền, suýt thì mất mạng. Còn nữa, lúc trước cô ấy còn bắt cóc người của tôi, hành hạ không nương tay. Lâm tổng, việc này đã đủ để tôi kiện ra tòa chưa?"
Mặt của hai cha con họ Lâm bỗng chốc tối sầm. Lâm Thiệu trố mắt, không ngờ đứa con gái thùy mị, nết na của mình lại làm ra những chuyện tệ hại như thế. Ông Lâm cười xòa một tiếng, cất giọng nịnh nọt :
"Cậu Hàn, cậu nói rất phải. Nhưng mà nể tình quan hệ bấy lâu nay giữa hai nhà, mong cậu thông cảm cho con bé. Nó còn nhỏ, trót dại. Mong cậu tha lỗi!"
Âu Thiên Hàn nhướng mày, nhìn thẳng vào đôi mắt run sợ của Lâm Thiệu.
"Thông cảm? Lần đầu là chưa đủ sao?"
Lâm Thiệu không nói tiếng nào, xoay người lớn giọng trách mắng Lâm Bách Giai.
"Đứa con bất hiếu, sao mày lại làm ra những chuyện khó coi như vậy chứ hả? Là tao dạy mày như thế sao?"
Nói rồi, ông ta định vung tay định đánh Lâm Bách Giai. Cô ta sợ hãi, co rúm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-rong-lon-nhu-the-anh-chi-can-co-em/2377499/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.