Thẩm Nguyệt làm việc rất chăm chỉ. Cô đang bưng một khay thức ăn ra cho khách. Đột nhiên, một đứa bé chạy tung tăng nô đùa, va phải cô, làm toàn bộ thức ăn đều rơi xuống đất. Đứa bé đó thậm chí không xin lỗi cô, còn lè lưỡi trêu chọc. Thẩm Nguyệt thờ dài một tiếng, nhìn đống chén bát đổ vỡ dưới sàn, bèn cúi xuống nhặt. Vị quản lí nghe thấy tiếng ồn thì chạy ra, trách mắng Thẩm Nguyệt.
"Cô làm ăn kiểu gì thế hả? Bưng có mấy cái đĩa cũng làm không xong. Nghỉ việc được rồi đấy! Mau biến đi cho tôi làm ăn!"
"Lớn tiếng quá nhỉ?"
Một giọng nói lạnh lùng, xa cách chợt vang lên sau lưng. Thoáng chốc, vị quản lí kia cứng họng, khuôn mặt như xịt một ngàn lớp keo. Theo bản năng, cô xoay đầu lại nhìn. Vóc dáng to lớn của Âu Thiên Hàn chắn ngay tầm mắt của cô. Thẩm Nguyệt có chút bất ngờ, lập tức xoay người dọn dẹp. Cô hồi hộp đến mức tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, sơ ý mà để mảnh sứ cắt vào tay. Thẩm Nguyệt la khẽ một tiếng, nhưng cũng đủ để thu hút sự chú ý của anh. Âu Thiên Hàn nhìn cô, nhíu chặt mày. Anh liền quỳ xuống ngay bên cạnh, cầm tay cô đứng lên. Anh bảo :
"Em là ngốc sao? Dọn dẹp thôi cũng để bị thương."
Vị quản lí thấy anh và cô quá thân thiết nên mới dịu giọng, bảo :
"Âu tổng, cô Thẩm với ngài có quen biết sao? Tôi nhìn không ra đấy!"
Anh không ngẩng mặt lên nhìn, chỉ lãnh đạm buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-rong-lon-nhu-the-anh-chi-can-co-em/2377498/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.