Vừa đến nơi, Thẩm Nguyệt đã nhìn thấy anh một mình nằm lẻ loi giữa vũ trường rộng lớn. Khuôn mặt đỏ au nhưng ngũ quan vẫn vô cùng sắc sảo, làm người đối diện bị thu hút đến mức không thể nào rời mắt.
Thẩm Nguyệt nhanh chóng bước tới, vỗ nhẹ vai anh, ngập ngừng nói :
"Thiên Hàn, chúng ta...về thôi!"
Anh nửa tỉnh nửa mê, giương mắt nhìn cô, khóe môi cong lên.
"Bảo bối, em đến rồi sao?"
Hơi thở của anh nồng nặc mùi rượu, thế nhưng giọng nói vì hơi men lại vô cùng quyến rũ, nghe như đang mê hoặc người khác. Thẩm Nguyệt đỡ anh ngồi dậy, cố bước ra ngoài xe. Cả cô và bác tài xế phải dìu anh ngồi vào trong. Âu Thiên Hàn dường như mất hết dáng vẻ uy nghiêm thường ngày, lôi thôi đến mức nhìn như người nghiện rượu. Thất tình quả thực rất ghê gớm. Cô ngồi vào ngay bên cạnh. Chẳng biết vô tình hay cố ý, Âu Thiên Hàn nghiêng đầu dựa vào vai cô, ngủ ngon lành. Cả quãng đường anh đều nắm chặt tay cô không rời. Đôi bàn tay to lớn, ấm áp của anh làm cô cảm thấy nhẹ lòng hơn hẳn. Nếu thế này thì sao cô có thể quên anh được đây chứ?
Xe đã về đến khu chung cư cao cấp. Cô phải để tay anh khoác lên vai mình, cố nhích từng bước một. Vừa vào đến thang máy, Thẩm Nguyệt liền thở phào nhẹ nhõm. Cô nghe thấy Âu Thiên Hàn gọi tên mình liên tục, trong lòng cảm thấy thật thương xót.
"Thẩm Nguyệt, sao em lại tàn nhẫn thế chứ? Âu Thiên Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-rong-lon-nhu-the-anh-chi-can-co-em/2377494/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.