Sáng hôm sau, Thẩm Nguyệt cố ý dậy thật sớm nấu cho anh một chén canh giải rượu. Vừa lúc nấu xong, đặt chén lên bàn thì tiếng mở cửa vang lên. Thẩm Nguyệt chợt giật mình. Mới sáng sớm đã có người đến sao? Là ai chứ? Thẩm Nguyệt có chút cảnh giác, thận trọng tiến bừng bước. Hóa ra là chị Lam. Cả hai nhìn nhau, đều có chút bất ngờ. Thẩm Nguyệt lắp bắp nói :
"Chị Lam, em...tối qua Âu Thiên Hàn hơi say nên em đưa anh ấy về. Sáng nay có nấu chút canh giải rượu. Lát nữa chị cho anh ấy uống nhé. Em về trước!"
Nói rồi, cô định bước thẳng ra cửa. Chị Lam thấy cô gấp gấp như thế thì mỉm cười, giữ tay lại.
"Cô Thẩm, tôi biết chuyện của hai người rồi. Tôi sẽ không nói với lão gia đâu. Gần đây, cậu Hàn đều không vui, tối nào cũng uống rượu, nếu không cũng vùi đầu vào công việc đến tận khuya, có khi gần sáng vẫn chưa đi ngủ. Tôi cũng đã bên cạnh cậu ấy nhiều năm như vậy, đây là lần đầu thấy cậu Hàn đau khổ đến thế. Lão gia cũng thật là quá đáng!"
Chị Lam nhìn cô, vẻ mặt thương xót, vỗ vỗ tay Thẩm Nguyệt, bảo :
"Cô cứ ở đây chăm sóc cậu Hàn đi. Bây giờ, cậu ấy cần cô nhất đấy!"
Thẩm Nguyệt cười khổ.
"Chị Lam, cảm ơn chị đã đối tốt với em như vậy. Nhưng mà, hứa thì cũng đã hứa. Chuyện nên làm thì cũng đã làm rồi. Em...về đây. Lát nữa anh ấy có hỏi thì chị cứ bảo là trợ lí Văn đưa về,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-rong-lon-nhu-the-anh-chi-can-co-em/2377493/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.