Lập Viễn Sa chưa kịp hiểu được ý đồ của Hạ My liền chau mày nghi vấn.
Cô thư ký nhỏ này lại không còn nói, lặng người chăm chú vào một chỗ giỏi kéo theo ánh mắt của Lập Viễn Sa. Cô từ từ dời hai quả cầu màu hổ phách của mình đến nơi cửa lớn. Khung cảnh trước mắt tức thì khiến quả tim cứng nhắc này nơi ngực trái hẫng đi một nhịp, nó bắt đầu dao động nhanh hơn như tìm lại được nguồn sống sau những ngày bị ủ đông tê dại.
Đôi chân Lập Viễn Sa run rẩy theo từng nhịp đập. Mắt cô đỏ lên, mọi vật nhanh chóng bị loan mờ do tầng dày nước bao phủ, chỉ còn nhìn được mỗi hình bóng thân thuộc ngày nào của người con gái mà cô thương.
Từng bước đi một thật chậm rãi, cô đi trong sợ hãi. Sợ những thứ này chỉ là một giấc mơ, sợ nếu mình quá suồng sã và đột ngột sẽ khiến hình ảnh trước mắt vỡ ra thành những mảnh vụn vặt, như bọt biển tan tành trước cơn sóng dữ. Để rồi khi tỉnh lại cõi lòng đã đầy rẫy vết khứa này lại chồng chất thêm những đường cắt mới mang tên là tuyệt vọng. Cảm giác đó như đâm đầu xuống đáy vực, vừa đau vừa hụt hẫng.
- "Đài Thái Ngữ ~ là em thật rồi!"
Sống mũi cay xè khi đến gần hình hài đang hiện hữu. Hai cánh môi mấp máy cố nén lòng phát ra cái tên mà cô từng quen gọi cho đến ngày không dám gọi.
Giọng nói ấy thì làm sao quên được. Đài Thái Ngữ theo quán tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-gioi-nay-co-cho-nao-cho-chung-ta/2693656/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.