“Tôi đã bắt chúng trả giá.” Hắn thì thầm lần nữa, giọng lạnh lùng vàngắn gọn, nhưng những lời đó chẳng có nghĩa gì với tôi cả, dù tôi ngờrằng chúng vô cùng quan trọng với hắn. Chỉ có vòng tay của hắn là quantrọng, chỉ cần cảm giác cứng rắn, vững chãi của da thịt hữu hình bao lấy tôi là đủ. Cái ôm của hắn làm thay tất cả mọi điều mà đôi môi hắn không thể hoặc sẽ không làm được, chúng bảo rằng, em được an toàn và tôi sẽ bảo vệ em, thậm chí còn giống đang quan tâm tới tôi nữa, dẫu có hỗn loạn bao nhiêu,song mọi thứ đều hỗn loạn cả. Trải qua tất cả, đôi môi hắn chỉ liên tụclặp lại, “Tôi đã bắt chúng trả giá,” và tôi cảm thấy điều gì đó khác lạnhưng vẫn rất thật, thật hơn bất cứ thứ gì.
Tôi ghét nhưng đồng thời cũng không ghét hắn, tôi không còn hiểu được gì nữa, tệ hơn cả chính là bản thân tôi.
Tôi khóc lóc một hồi lâu, nhận lấy sự khuây khỏa trong vòng tay dễ chịuđầy giả dối của hắn. Ảo ảnh, mộng tưởng, rất có ích. Tôi không bao giờmuốn rời ra. Tôi muốn ở lại đây vĩnh viễn, ôm chặt lấy vồng ngực hắn,những ngón tay hắn vuốt tóc tôi, nhịp tim hắn đập bên tai tôi:em-được-an-toàn, tin-tôi-đi, yêu-em. Yêu. Tôi có muốn hắn yêu mình không? Có. Tôi muốn ai đó yêu thương mình. Và tình yêu có là gì nếu một người không liều mạng để cứubạn? Caleb đã cứu tôi. Vậy có được tính là hắn yêu tôi không? Một phầntrong tôi muốn nghĩ thế. Muốn tin vào suy tưởng lãng mạn không hề cóthật. Tôi muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-dark-duet-series/1529882/quyen-1-chuong-13-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.