“Nữ nhi ngoan, nữ nhi ngoan, suốt ngày treo trên miệng, chắc phụ thân có nhiều điều tiếc nuối lắm, trời chẳng công bằng, sớm nên ban cho người một nhi t.ử mới phải.”
Phụ thân sững người, như thể không nhận ra người trước mặt là ai nữa.
Mẫu thân ta vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế cao, ta tiếp tục nói:
“Để khỏi phải thấy nữ nhi này mỗi ngày chướng mắt.”
Phụ thân ta ngã phịch xuống ghế, ta cố kìm bàn tay đang muốn giơ lên.
A Thăng chạy đến nắm tay ta, định nói gì đó, ta kéo hắn ra sau lưng.
Một luồng gió tát vụt đến, rơi thẳng lên má phải ta.
“Phu nhân…”
“Nương tử…”
Mẫu thân ta giận dữ đứng trước mặt ta.
“Ta khổ cực nuôi con lớn, bao năm thương yêu chăm chút chỉ mình con, vậy mà con lấy lòng hiếu này để báo ta sao!”
Ta thở dài một hơi, lời bật ra không còn run rẩy nữa.
“Các người sớm đã nghĩ đến chuyện kế tự! Còn nói chỉ có mình ta! Nếu không phải nhị đường ca đột nhiên phát bệnh, ta đã có một ca ca từ lâu rồi!”
Mẫu thân trước mặt sững lại.
“Từ nhỏ đến lớn, tộc nhân ghét ta chiếm chỗ, phụ thân chê ta không thể thi khoa cử, mẫu thân chê ta không gánh nổi việc làm ăn, ta có điều gì mà không cố gắng hết sức? Bài của Lưu Cảnh viết hay thì là thần đồng, còn ta làm tốt, phụ thân chỉ nói đáng tiếc.”
“Ta cố làm ăn, mẫu thân nói ta tham lợi, ta không làm, lại bảo ta ăn chơi vô dụng. Mẫu thân, người nói xem, ta phải làm đến mức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-du-ninh/4891209/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.