Từ trong màn, ta ném ra một cây quạt, cán quạt trúng vào mặt hắn.
“Ồn ào thế, chi bằng dọn riêng cho ngươi một gian phòng khác đi.”
A Thăng từ giường thấp ngồi dậy, thần sắc còn ngái ngủ, thân thể rắn chắc cuộn lại bên mép giường, chẳng hề có chút oán giận nào.
“Nương tử, ta quạt cho nàng, đợi nàng ngủ rồi ta mới ngủ.”
Dứt khoát là không chịu đổi phòng.
Ta nghẹn một hơi, chỉ đành quay người giả vờ ngủ, giả vờ rồi lại thành thật ngủ mất.
Trong mộng hình như ta thấy T.ử Tô, nàng lại đang trách ta vô lý.
“Phu thê đang yên đang lành, ngươi đừng làm tan nát cả lên.”
Ta hét lớn: “A Thăng ngay cả chữ cũng không biết viết, là kẻ vô dụng, ta làm sao mà thích được hắn!”
Trong mơ, ta còn nghĩ thêm: hắn đâu có giống Lưu Cảnh, từ nhỏ đã luôn đứng đầu.
Lần này họ vào kinh, chưa biết chừng lại cá chép hóa rồng.
Còn ta, kẻ tầm thường đến mức này, phu quân cũng chỉ là một người bình phàm, có tương lai gì đâu.
Sau này biết đâu cả đời cũng chẳng gặp lại T.ử Tô nữa.
Tỉnh dậy, ta thầm kinh hãi, sao lại có thể nằm mơ ra những suy nghĩ chẳng ra thể thống gì thế này? A Thăng vốn là người ta đòi gả, khi ấy ta đã biết rõ hắn là kiểu người nào.
Nay gả rồi, ta lại bắt đầu chán ghét, chẳng phải giống hệt tên vô sỉ Trần Thế Mỹ kia sao!
Đặt tay lên ngực, ta vội vã ngồi dậy, đầu óc choáng váng, tiện tay nhặt cây quạt dưới giường.
Buột miệng than: “A
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-du-ninh/4891208/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.