“Nương tử, nàng đ.á.n.h thêm một cái đi, nàng có thấy dễ chịu không, ta không đau đâu.”
Ta như vẫn còn mơ màng.
“Khi nào ngươi trở nên vô lại thế hả?”
“Nương tử, nửa năm nay nàng như biến thành người khác, ta… sợ.”
Ta im lặng, khi hắn ghé lại gần, ta lại đ.á.n.h thêm một cái.
Sau khi thành thân, trong nhà bàn bạc muốn giao lại đất đai và núi rừng đã hứa trước đó cho ta.
Ta nhìn phụ thân đầy nhiệt tình và mẫu thân ngồi ngay ngắn trên ghế cao, chẳng thấy hứng thú gì.
“Con không cần.”
Nói xong ta cũng chẳng buồn nghe thêm, kéo A Thăng trở về phòng.
Nửa tháng sau, xe ngựa nhà Lý Chính chở phu thê Lưu Cảnh rời đi.
Cho đến khi không còn thấy bóng xe, ta quay đầu, A Thăng đứng cách ta ba thước, lặng lẽ nhìn.
Hắn như một chiếc đuôi không thể cắt bỏ, đi đâu cũng theo.
Ta trừng mắt, hắn chẳng cúi đầu, ngược lại nhìn thẳng ta, rồi bước tới.
Ta gập tay đẩy n.g.ự.c hắn.
“Không được nhìn.”
Hắn lùi một bước, ta hơi kinh ngạc, hắn xoa ngực, như thể thực sự bị đau.
“Nương tử, nếu nàng đi, phải mang ta theo.”
Ta liếc hắn. “Làng Linh Thủy có bao nhiêu gia tài đang chờ ta thừa kế, ta đi đâu chứ.”
Người mà trước kia ta ngã cả người vào cũng không nhúc nhích, giờ lại học được khôn khéo, bị đẩy khẽ cũng lui.
Ta luôn nghi ngờ, vì sao hắn không oán không hận.
Ta biết khi ấy hắn đứng ngoài cửa, càng biết rõ những việc ta đã làm sau đó.
Trời quang thì muốn mưa, mưa rồi lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-du-ninh/4891207/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.