Nàng bất ngờ hỏi vậy, ta thoáng bối rối.
Chỉ tay vào mình: “Ta đối xử tệ với A Thăng ư? Cả thôn Linh Thủy đều biết ta rất tốt với hắn mà.”
T.ử Tô chỉ lặng lẽ nhìn ta.
Nàng khi nhỏ cao hơn ta, sau này không cao thêm nữa.
Giờ ta cao hơn nàng nửa cái đầu, nhưng lại chẳng dám nhìn thẳng vào mắt nàng.
T.ử Tô khẽ thở dài: “Ta không hiểu nổi các người thích đọc sách. Ta luôn nghĩ, sống sao cho bản thân thấy dễ chịu là được, chẳng cần nghĩ mấy chuyện quanh co.”
Ta bực bội quay đầu sang chỗ khác:
“Ai nói ta thích đọc sách chứ, sao lại xếp ta cùng loại với Lưu Cảnh nhà ngươi.”
Nàng bước tới nắm lấy tay ta.
“Sao ngươi cứ mãi không buông chuyện của phụ mẫu? Dù sao chuyện đó vốn chưa từng xảy ra, sao không xem như chẳng biết gì?”
“Ngươi tự mình còn sống chẳng ra sao, làm sao có thể thật lòng đối tốt với người khác?”
Trong đầu ta trống rỗng một thoáng như có nước sôi đổ thẳng lên đầu, chuyện cũ ào ạt tràn về, tai ù đi bởi một tiếng vang chói lói.
“Ai nói ta sống không tốt? Dựa vào đâu mà ngươi đoán vậy!”
Theo phản xạ, ta định giật tay ra, nàng lại nắm rất chặt, ta cũng giãy giụa đến cùng.
“Dù sao, điều ta thực lòng mong, là ngươi sống tốt.”
Sự vùng vẫy của ta dừng lại chốc lát, rồi nàng buông tay ta ra.
9
Nàng rời đi, mãi cho đến đêm trước lễ cưới cũng không quay lại.
“Nữ nhi ngoan, sao mấy hôm nay T.ử Tô không đến vậy?”
Ta cất cao giọng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-du-ninh/4891206/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.