Dù ta đi xa đến đâu, gốc rễ của ta vẫn ở thôn Lĩnh Thủy.
Hoa cỏ, chim chóc, thú vật trong làng chính là nơi ta dựa vào mà sinh sống.
Trên đường trở về, ta nhìn thấy căn nhà lớn ở đầu thôn, vô thức ngồi dậy, lòng thoáng ngẩn ngơ.
Đến khi xe đi đến đoạn vắng người, ta lại nằm xuống, nhưng phát hiện thứ dưới thân đã cứng ngắc.
Ta khẽ đ.ấ.m lên cánh tay hắn.
A Thăng khác thường, không nói gì.
Ta nhìn khuôn mặt nghiêng cứng rắn của hắn, bỗng thoáng hoảng hốt.
Từ khi nào mà trong lòng ta đã thừa nhận, ta rất cần A Thăng rồi? Ta bắt đầu để tâm đến từng lời từng cử chỉ của hắn.
Nếu hắn rời đi…
Ta chống lưng, dựa vào sức mình ngồi thẳng dậy nơi cuối xe.
Đến núi thì trời đã tối.
A Thăng đi dắt xe vào chỗ.
Ta đứng đó đợi hắn, nở một nụ cười thật lòng.
“A Thăng, cảm ơn chàng.”
Hắn đợi ta nói tiếp, nhưng ta vốn là kẻ trầm mặc, cố chấp.
“Du Ninh, chúng ta là phu thê mà.”
Trong mắt hắn có ngàn vạn lời, nhưng ta không muốn đoán nữa.
Cứ để tâm đến suy nghĩ của người khác, thật sự rất mệt.
Ta đã làm điều đó suốt hơn mười năm rồi, không muốn tiếp tục nữa.
Ta nhìn hắn, trong lòng nghĩ, nếu chàng cảm thấy ta không tốt, cũng không cần phải chịu đựng ta.
Đêm đó, chúng ta quay lưng mà ngủ, chẳng ai nói thêm câu nào.
Ta càng không muốn A Thăng vì danh nghĩa phu thê hay vì chút tình nghĩa, mà phải ở lại bên một kẻ như ta.
Rồi vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-du-ninh/4891210/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.