Chẳng lẽ ta phải cả đời dựa vào phụ mẫu mà nuôi nhà mình sao? Thế chẳng phải là kẻ vô dụng ư.
Ngón tay ta khẽ chạm vào cổ đen sạm vì nắng của A Thăng, trong lòng bỗng dâng lên một khát vọng chưa từng có, ta muốn tự mình kiếm bạc.
Ít nhất, đến mùa đông, phải kiếm đủ tiền may cho hắn một chiếc áo bông thật dày.
6
Ta thu dọn đồ đạc, dọn lên sống trên ngọn núi.
Dựa núi mà sống, mà hiện giờ ta chỉ có một ngọn núi ấy.
Đến mùa hoa dâu da, những người làm thuê trước kia vẫn đến chăm sóc như cũ. Mùa xuân năm nay yên ổn, hoa nở rộ hơn mọi năm.
Nhưng nở quá rộ cũng chẳng hay, ta phải ngắt bớt vài cành, cắt đi mấy đóa.
Ta đứng ở sườn núi xa xa, nghe những người làm việc trong rừng chuyện trò dăm ba câu chuyện nhà, liền hiểu đại khái tình hình vẫn như cũ.
Trước kia nhà ta vốn chẳng mấy coi trọng đồi dâu da này, thu hoạch khá thì mang bán, kém thì để nhà ăn, nên người làm cũng chỉ biết qua loa.
Ta lắc lắc túi tiền, rồi xuống núi.
Đi vòng quanh bìa rừng, chào hỏi qua loa với vài người, rồi bảo họ đưa ta cây kéo, chẳng nói lời nào, tự tay bắt đầu cắt tỉa giữa vườn.
Khu rừng dâu nhỏ, vậy mà lần đầu tiên ta chỉ mất một ngày đã cắt xong hết.
Khi trở về nhà, ta mới nhận ra hai má mình đỏ rát, trán bị côn trùng đốt mấy nốt đỏ ửng.
Đầu ngón tay, kẽ tay, cả lòng bàn tay đều đau buốt.
Triệu mụ mụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-du-ninh/4891203/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.