Ta sững lại, suốt tháng ở núi này, ta thật sự chẳng nghĩ đến A Thăng mấy.
Trước khi đi, hắn tiễn ta một đoạn đường, ta chỉ bảo hắn quay về trồng ruộng.
Ta không biết trả lời thế nào.
T.ử Tô hiểu rõ, nhảy chân sáo xuống núi, đi đón phu quân mới cưới của nàng.
Ta cũng chỉ ngẩn người một lát, rồi lại vùi đầu vào chuyện kiếm tiền.
Trong vùng này dâu da nhiều, nếu cứ làm như trước, đợi chín rồi đem bán ở chợ thì cũng được, nhưng giá rất thấp.
Trừ chi phí, cùng lắm chỉ lời mười lăm lượng bạc.
Nếu tính thêm tiền t.h.u.ố.c ta bôi, chi phí trên núi, tiền lương tháng cho Triệu mụ mụ và Ngân Thư, vậy thì mấy tháng qua coi như làm không công.
“Tiểu thư, người ngày nào cũng nhìn chăm chăm vào rừng dâu, nhìn đến vỡ trời cũng chỉ phí sức thôi. Năm xưa phu nhân chỉ mất một năm đã kiếm ba trăm lượng bạc kia mà.”
“Chu gia giờ đã là đại hộ, người chỉ cần làm tiểu thư an nhàn là đủ, cần chi cực khổ thế này.”
“Vốn dĩ tiền đồ sáng sủa, nhà ta giàu có, người mang của hồi môn lớn, sau này gả vào nhà tốt, một đời hưởng phúc rồi.”
“Ấy thế mà lại rước một gã nghèo làm phu quân, sau này còn ra gì nữa.”
Ta bực bội xoay người.
Triệu mụ mụ có ân với mẫu thân ta, nói bậy thì chẳng ai dám quản.
Đến khi ta lập một kế hoạch, chợt nhận ra bên cạnh chẳng có ai dùng được, mới nhớ đến A Thăng.
Xưa có chuyện “một nụ cười khiến phi t.ử vui, một trái vải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-du-ninh/4891204/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.