Tức phụ của Lưu gia là T.ử Tô, là khuê mật của ta. Nàng bảo lý chính thích rượu, lại sĩ diện, không muốn để ai biết mình nhận lễ.
Ta chỉ nói là đến tìm T.ử Tô.
“Đây là rượu quế năm ngoái ta với ngươi cùng ủ.”
Tặng lễ xong, không thể nói việc chính ngay hôm đó.
Ta nhẫn nại chờ thêm hai ngày nữa. Khi quay lại, một chum rượu Lưu gia đã trống.
Ta hỏi chuyện đăng ký hộ tịch.
Như trường hợp của A Thăng, người đã trưởng thành mà đổi hộ, mất một lượng hai tiền bạc, lại cần lý chính bảo chứng.
Trước khi đi, ta tháo xuống hai cây trâm bạc lớn.
“Coi như tặng T.ử Tô lấy may.”
T.ử Tô đỏ mặt, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta đang run, tháng sau nàng sắp thành thân với đại nhi t.ử nhà lý chính.
Tay nàng siết chặt đến nỗi ta suýt quên mất chuyện cần hỏi, mãi đến khi ra khỏi cửa mới nhớ quay lại:
“Nếu người ở cùng trước đây đến tìm hắn thì sao?”
Lý chính vuốt râu: “Tự nhiên là hộ khẩu về nhà nào thì người ấy thuộc nhà đó. Một người lớn thế kia, ai còn có thể giành giật được nữa.”
Đi được nửa đường, ta mới nhận ra, ta đã một mình làm xong mọi việc.
Không còn là Chu Du Ninh từng trốn trong xe ngựa không dám xuống khi đi kiểm sổ lần đầu.
Cũng chẳng còn là Chu Du Ninh từng khóc lóc bỏ học khi bị bắt nạt trong trường.
Giờ đã có một người đang trông cậy vào ta.
Bước chân ta càng lúc càng nhanh.
4
Ta vốn định tự mình ra mặt giải quyết, dũng cảm như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-du-ninh/4891201/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.