Tiễn Tề Tử Mạch trầm tu đi, Vân Lộ ôm Bạch Lộ vào phòng.
Trừ những khi thanh tỉnh chốc lát thì hắn vẫn luôn hôn mê. Bị nàng cởi sạch rồi ôm vào thùng gỗ để tắm gội mà hắn chắng hề có dấu hiệu thức tỉnh, có lẽ do hút quá nhiều năng luợng của nội đan trong khoảng thời gian ngắn.
Tắm rửa sạch sẽ xong cho cả hai thì tiểu thị Lục Sinh đã sửa sang giuờng đệm và chuẩn bị cơm nuớc ổn thoả. Để lấp đầy bụng, nàng miễn cuỡng ăn một chút.
Rảnh rỗi không có gì làm nên thời gian trở nên dài dằng dắng. Nàng bứt rứt, đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng dừng ở mép giuờng nhìn hắn chăm chú.
Hai má trắng nõn ửng đỏ, thấy hắn ngủ ngon lành, nàng lại đứng ngồi không yên.
“Tỉnh tỉnh, Bạch Lộ…”
Chua trấn an truợng phu, lòng nàng cứ rấm rứt. Đậc biệt là hình ảnh Tang Nô khóc lóc rời đi không ngừng tái hiện trong đầu khiến nàng đau lòng không thôi, muốn tự mình đến gập hắn.
“Bạch Lộ tiểu bảo, ta đi thăm Tang Nô, ngày mai nhất định sẽ trở về, nhé?”
Thật vất vả mới đánh thức đuợc nguời trên giuờng, hắn híp mắt nhìn nàng, không biết có nghe rõ những gì nàng nói không, mơ mơ màng màng ừ một tiếng đã xoay nguời ngủ tiếp.
“Ngủ ngon nhé, ta sẽ trở về.” Nàng kéo chăn cho hắn, âu yếm mật hắn.
Dận dò Lục Sinh đâu vào đấy, nàng mang theo Thanh Mai rời khỏi Vọng Nguyệt Lâu đi thoăn thoát đến Di Tâm Viện để gập Tang Nô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-cuc-ac-con-duong-chuoc-ai-nam-phu/3733964/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.