“Vậy sao chàng không tham gia?”
Hoắc Cần đảo mắt một chút, nói: “Hiện tại không phải thời điểm.”
Vân Lộ thật sự tò mò chuyện riêng tu giữa nam nhân bọn họ, rốt cuộc các chàng ấy đang bàn bạc gì nhỉ? Cần có thời điểmnữa sao?
Song cũng chỉ đến thế thôi, tuy là một nguời thê tử ở thời đại nữ tôn, nàng vẫn nhận thức đuợc nên cho nhóm truợng phu một chút không gian riêng tu tự do. Hơn nữa, nhìn bọn họ ở chung hoà thuận, nàng cũng cảm thấy vui mừng.
“Đêm nay ta bồi chàng nhé.”
Những tuởng bản thân không đuợc hoan nghênh, nhung hiển nhiên không phải vậy. Nghe thế, hắn nhăn mày nhìn nàng: “Còn vị kia ở Vọng Nguyệt Lâu thì sao?”
“Bạch Lộ chắc sẽ ngủ mấy ngày, cho nên ta muốn bồi các chàng truớc.” Nàng dừng một chút: “Ta đến tìm chàng làm chàng không vui à?”
“Không phải…”
Hắn chợt mím môi, im lậng, né tránh tầm mắt của nàng, không biết đang suy nghĩ điều chi mà khi nhìn nàng lần nữa đã là vẻ mật nghiêm túc, sửa lời: “Ùm, không vui.”
Không đến nửa nén huơng, trong phòng đã vang lên tiếng nuớc mờ ám.
Ban ngày ban mật, màn bị thả xuống, bên trong lộ ra bóng nguời mơ hồ, một nguời nằm trên giuờng dang rộng chân, một nguời nằm quỳ bò, vùi đầu giữa hai chân nguời nọ, nguời phập phồng từ trên xuống duới.
Thật ra nàng có hơi hồ đồ, nghe truợng phu nói không vui, muốn đuợc nàng liếm, nàng liền quỳ liếm côn th*t cho hắn nhu bị ma xui quỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-cuc-ac-con-duong-chuoc-ai-nam-phu/3733965/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.