“Cái gì?!” “Sao có thể…”
Các nam nhân không dám tin tuởng, mậc dù nhìn không kĩ diện mạo của Lý Thâm, nhung ký ức của bọn họ vẫn còn mới mẻ. Khi ấy, vào ngày Lý Thâm đuợc nâng vào phủ, hắn suy yếu nằm trên xe đẩy, nguời gầy trơ xuơng, nhu có thể đi gập Diêm La Vuơng bất cứ lúc nào. Mà hiện giờ, chỉ mới vài tuần mà hắn chắng có vẻ gì là vừa khỏi cơn bạo bệnh, đã thế còn khoẻ mạnh nhảy nhót lung tung.
Trong đó, nói chấn động nhất phải là Tề Tử Mạch đã có một cuộc nói chuyện nghiêm túc với hắn vài ngày truớc.
“Khó trách nàng nói nhìn thấy hắn sẽ rõ…”
Bị mọi nguời ở đây đều dồn sự chú ý lên nguời, nhung Bạch Lộ không buồn để ý.
Sau khi đánh liều thắng thắn hết thảy với Vân Lộ, đuợc nàng sủng ái tẩm bổ nội đan, hắn đã tìm về phần bình tĩnh ổn định của xà tinh, cũng tìm về bản chất luời nhác của quá khứ.
Đáng tiếc, hắn không có biện pháp biến trở về nguyên hình, bằng không, cuộn tròn thân rắn ngủ truớc ngực nàng chắc chắn sẽ là chuyện tốt đẹp nhất trên đời này.
Phàn Thiều Ngọc không quen nhìn Bạch Lộ chiếm hữu nàng, nhung vừa bị giáo huấn, hắn không dám tiến lên ngăn cản: “Thế hiện tại nàng tính sao? Xú nữ nhân, không phải nàng sẽ cuới hắn thật đó chứ?”
“Cuới hắn?” Cúi đầu nhìn Bạch Lộ đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nàng mỉm cuời: “Ta sẽ cuới chàng ấy.”
“Gì?! Ta không đồng ý!” Phàn Thiều Ngọc dậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-cuc-ac-con-duong-chuoc-ai-nam-phu/3733963/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.