Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60
Chương sau
Nàng bị sao thế này? Sực tỉnh từ trong mộng, Vân Lộ kinh hoảng rời đi, mang một tâm trạng hoang mang rối loạn nặng trĩu bước như bay về phòng, buông chậu nước xuống rồi chạy nhanh đóng cửa lại, cảm giác hốt hoảng vẫn chưa vơi. Trên giường Hoắc Cần còn chưa ngủ, thấy tình huống kì lạ bèn ngồi dậy, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?” Nàng không chút suy nghĩ vọt đến mép giường ôm ghì hắn, vùi vào lồng ngực rộng lớn, ngửi hương vị trên người hắn, muốn từ trên người hắn lấy lại được sự bình tĩnh. Hành vi của nàng thật sự quá khác thường, hắn bị ôm đến không kịp phản ứng, ngồi ngốc đơ ra. Lúc này, trực giác của người tập võ bỗng phát huy. Ngoài cửa sổ có người! Hắn theo phản xạ ôm nàng ngược vị trí có kẻ địch, ánh mắt đề phòng nhìn chăm chăm bên đó. Ngoài cửa sổ chỉ có bóng cây rung lắc dữ dội dưới mưa rền gió dữ, như thể bóng người vừa lướt qua ban nãy chẳng qua chỉ là ảo giác của hắn. Không, không có khả năng, hắn thật sự đã nhìn thấy. “Ngươi gặp phải người nào đúng không?” . Chuyên trang đọc truyện * TгЦмtгuу en.m E * “Không, không có.” Không muốn thừa nhận mình đã nhìn lén người khác tắm rửa, cho đến giờ phút này, nàng vẫn không dám tin bản thân sẽ làm ra loại hành vi bỉ ổi đó, quả thật là bị ma quỷ ám rồi mà, chẳng lẽ nàng lại đói khát đến mức đó sao? Nàng ngẩng đầu lên từ trong ngực hắn: “Ta muốn ôm ngươi ngay bây giờ, không phải vì sinh hài tử, được không?” Bọn họ vốn đang ôm chặt lấy nhau. Hắn hiểu “ôm” của nàng có ý gì. Nhưng hắn lại lưỡng lự. Bỏ qua một đoạn lịch sử u tối, nữ nhân trước mắt đích thật cực kì ưu tú, nói theo lẽ thường, loại nam nhân như hắn nào dám mơ tưởng. “Không sao, ta tắm một lát là ổn.” Nhìn ra hắn đang ngập ngừng, tuy có chút thất vọng nhưng nàng không muốn miễn cưỡng, đứng dậy cởi đồ, tay run rẩy, đến việc cởi y phục cũng trở thành một loại khiêu chiến. Rốt cuộc nàng bị gì vậy?! Hoang mang, bực bội, tức giận và lửa dục đồng thời tập kích khiến nàng suýt cởi không xong y phục. “Nếu…” Hắn đóng cửa sổ, đối diện với cửa gỗ đang đóng chặt, khẽ khàng nói nhỏ, mất tự nhiên nên giọng nói như tắc nghẹn: “Nếu ngươi muốn…” Hắn nguyện ý cho nàng, chỉ cần nàng muốn hắn. Nàng như hiểu được lời nói chưa trọn vẹn đó, động tác dừng lại, tim đập thình thịch dần ổn định. “Ngươi muốn sao?” Hắn hỏi, rốt cuộc cũng chịu xoay người nhìn nàng. Ánh nến mỏng manh ánh lên mặt khiến mắt hắn lấp lóe ánh cam. Nàng không khỏi nhớ đến một đêm hai người gặp mặt lần đầu, nhưng tình cảnh hiện tại chẳng có sát khí sắc bén của khi đó mà có nhiều thêm một phần tình ý, kiên nghị, cả một chút xấu hổ. Nàng mỉm cười, duỗi tay về phía hắn, đầu ngón tay chẳng còn run rẩy. Hắn tiến gần đến, nàng liền kéo hắn ngồi xuống mép giường, đứng giữa hai chân hắn, nâng đầu hắn lên. Khoảnh khắc hắn muốn trốn tránh ánh mắt của nàng là lúc nàng dịu dàng vuốt ve ngũ quan khuôn mặt hắn, cử chỉ quá đỗi ôn nhu khiến lòng hắn run sợ. “Ta muốn chàng từ lâu rồi, từ thời điểm lần đầu thấy chàng ở Chính Khí Viện.” Lần đầu tiên? Hắn chớp chớp mắt, là lần đó sao? “Ta cũng muốn làm việc này thật lâu rồi…” Nàng nâng mặt hắn, cúi đầu hôn môi, thật ôn nhu cũng thật ướt át, nhẹ nhàng hôn lên đó, liếm mút đầy kĩ xảo, phát ra âm thanh chụt chụt. Hắn hơi giật mình nhìn nàng, đóng lại đôi con ngươi như đang lạc vào sương mù. Nàng bật cười, đầu lưỡi thẳng tiến vào khoang miệng hắn làm nụ hôn thêm nồng cháy, đồng thời áp hắn lên giường, đầu gối đặt giữa hai chân và tay phải lần mò cởi y phục hắn ra. Dù ban ngày đã sử dụng quá độ nhưng hiện tại bị nàng khiêu khích như thế, đồ vật đang mềm giữa háng dần cứng lên, tầm mắt hắn mông lung, thở dốc theo từng động tác của nàng. “Hoắc Cần, chàng không thích ta cũng không sao cả, ta thích chàng là được rồi.” Nàng không muốn giãy giụa nữa, cự tuyệt thế nào, chống cực ra sao cũng chẳng địch lại người đàn ông hấp dẫn này. Bị thương thì bị thương, đã có cơ hội trọng sinh, nàng muốn tùy tâm sở dục đi yêu chàng ấy. Níu lấy một tia lí trí cuối cùng, hắn ngăn cuộc tấn công của nàng, phản bác với vẻ khó hiểu: “Không phải ta không thích nàng, là nàng không thích ta…” Hết chương 55
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60
Chương sau