Vân Lộc đáng giận, thời điểm sắp quên thì nàng ta lại hiện hồn để lại cho nàng một mớ bòng bong!
“Nghe rõ đây! Người kia, không phải! A!”
Chết tiệt. Thật sự rất muốn nói toạc ra hết sự thật nhưng hai người vẫn chưa thân lắm, cả hai chỉ vừa có tiến triển, không thể dọa chàng ấy chạy được…
Nàng gục trước ngực trần trụi của Hoắc Cần, qua mấy giây lại ngẩng đầu tiếp tục giải thích: “Sau khi đầu bị thương, không chỉ không nhớ rõ những việc trong quá khứ, tính cách và yêu thích của ta cũng thay đổi. Hiện tại trong mắt ta, chàng không xấu chút nào, lớn lên còn cực kì tuấn tú là đằng khác, ta thích vô cùng!”
“Ta biết nàng không giống trước kia, nhưng không cần phải khoa trương thế đâu, ta tự rõ diện mạo của mình.”
Hắn thản nhiên đáp lại, hiển nhiên không tin. Cũng không trách được, bề ngoài của Hoắc Cần không phù hợp với thẩm mĩ của thế giới này, tin tưởng nàng mới là kì lạ.
“Được, ngoại trừ diện mạo, ta còn rất thưởng thức võ công của chàng, chàng là người có công phu tốt nhất ta từng thấy, đã thế còn biết mang binh đánh giặc. Chàng làm được rất nhiều việc nữ nhân không thể, thực sự khiến người khâm phục. Đúng rồi! Dáng vẻ cưỡi ngựa của chàng cũng hấp dẫn ta, ngày tiến cung…”
“Đừng nói nữa.”
Hắn kéo nàng xuống, dâng môi lên cho nàng. Những lời khen đó làm hai bên tai hắn đều đỏ cả lên.
Nàng cười: “Được, ta không nói nữa.”
Như vậy mà đã thẹn thùng rồi, đáng yêu quá đi mất!
Nàm kìm lòng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/the-chu-cuc-ac-con-duong-chuoc-ai-nam-phu/1175489/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.