"Thật ra như vậy cũng không phải là chuyện xấu. Vốn dĩ cô Thịnh Nhan Tuyền đã có tâm bệnh trước đó, nếu không giải quyết thì cho dù có chăm cỡ nào cũng không tốt lên được. Nếu quá u uất có lẽ còn sẽ ảnh hưởng lớn hơn đến đứa nhỏ. Hiện tại chỉ là một vài phản ứng bình thường do cơ thể thay đổi thôi, chăm sóc kỹ sẽ không có chuyện gì cả."
"Chỉ là..."
"Chỉ là gì?"
Khương Tình nghiêm giọng gặn hỏi.
Bác sĩ liền nói: "Chỉ là tôi nghe nói cô ấy vẫn còn là sinh viên. Chuyện mang thai này chưa chắc đã khiến cô ấy vui vẻ..."
Mặc dù Khương Tình rất muốn dùng ánh mắt bắn chết bác sĩ nhưng hắn không thể không công nhận lo lắng của ông ta là đúng. Hiện tại bất cứ rủi ro nào có thể xảy ra đều cần được tỉ mỉ xem xét. Lỡ như làm không khéo thì một xác hai mạng liền.
"Tôi phải giấu em ấy?"
Hắn không vui.
"Ý tôi không phải vậy. Nhưng mà anh có thể thăm dò tâm lý cô ấy thử rồi mới nói."
Bác sĩ ra chủ ý.
Khương Tình xụ mặt, nhưng vẫn tiếp thu ý kiến của ông.
Chỉ là hắn vừa bước vào phòng, còn chưa suy nghĩ nên làm thế nào tiếp theo đã nhìn thấy cô gái nhỏ tỉnh rồi. Khoảnh khắc nhìn thấy cô, ánh mắt hắn dịu dàng nhu tình như nước, bên trong còn có gì đó ẩn ẩn sự kích động khiến Thịnh Nhan Tuyền giật mình tim đập nhanh.
Làm sao vậy...
Em đang bị bệnh, thầy không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-toi-co-y-nghi-do-voi-toi/3305043/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.