"Cậu nghĩ tôi không có bạn sao? Là tôi khinh thường chơi với họ. Họ biết, cũng ghen ghét với tôi nhưng là vì họ phục tôi. Tôi sống cho tôi, còn họ chẳng được như thế."
"Để tôi đoán xem cậu còn làm cái gì nữa."
Thịnh Nhan Tuyền cảm thấy mình điên thật rồi, cô cay nghiệt nhìn Ninh Tố Ngọc đang hận không muốn ăn tươi nuốt sống mình: "Cậu cho rằng thầy ấy thích tôi đúng không?"
"Cậu đắc ý cái gì!! Tôi cũng có!"
Thịnh Nhan Tuyền lắc đầu: "Tôi thật bội phục cậu đấy, Tố Ngọc. Cậu làm sao nhận ra được thầy ấy thích tôi vậy? Từ lúc nào vậy?"
Khương Tình im lặng nhìn cô gái nhỏ bị bức đến giương nanh múa vuốt, ánh mắt vừa dịu dàng lại dung túng. Hắn nhìn ra được cô đang muốn chọc điên Ninh Tố Ngọc nên mới đắc ý quên mình như vậy. Nhưng thế thì sao, cô thích thì cứ để cho cô nói, như vậy mới không đè nén trong lòng. Ninh Tố Ninh thế nào hắn cần gì quan tâm, hắn chỉ hận cô ta không triệt để điên luôn.
"Cậu ôm nổi ganh ghét trong lòng lâu như vậy quả thật là khổ sở. Cho nên cậu giật dây đám bạn học để họ cổ vũ Lâm Thiệu tỏ tình với tôi, cậu lại cố ý nói tôi thích Thanh Hoài trước mặt thầy, cậu muốn thầy không thích tôi nữa đúng không?"
Biểu tình trên mặt Ninh Tố Ngọc vặn vẹo nhưng không có nói gì. Cô ta có thể nói gì? Nói để cho Thịnh Nhan Tuyền càng thêm đắc ý sao? Đừng có hòng!
Nhưng Thịnh Nhan Tuyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-toi-co-y-nghi-do-voi-toi/3304814/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.