Đập vào mắt là khuôn mặt điềm tĩnh của thầy Tình... Ừ thì, cô phải công nhận là người này quá ư là cao. Cô đứng bên cạnh chắc chỉ tới nách của hắn... Giận.
Rõ ràng cô cũng một mét năm mươi lăm. Thầy ấy ăn cái gì mà cao đến vậy???
Cô tính tính cũng phải một mét tám có thừa.
Chậc...
Chỉ là cô nhìn thấy trong mắt hắn ẩn giấu một chút kinh ngạc... Ủa? Mắc gì kinh ngạc.
"Các em vào đây ngồi đi."
Khương Tình vừa nói vừa dẫn trước đi vào một căn nhà có hai cửa ra. Có lẽ đây là nơi họ sẽ tiến hành quá trình ôn thi. Nơi này đủ sức chứa ba mươi người bọn họ.
Mà không, có lẽ không được tới ba mươi.
"Lớp trưởng nhìn xem còn thiếu ai không?"
Vừa lúc Khương Tình cũng nói với Giang Trọng, lớp trưởng của lớp họ.
Vậy mà đầu óc cô lại nhảy số, rốt cuộc hiểu được tại sao người này kinh ngạc.
Rõ ràng thầy ấy không nghĩ rằng cô sẽ tới.
Khinh người quá đáng quá đi mà!!
Mặc dù cô không chú trọng học tập nhưng cô chưa từng vắng học buổi nào. Đã vậy cô luôn là một trong số ít người đi học sớm nhất dù không thiếu nguyên nhân là vì cô thích thời điểm xung quanh không có ai, một mình hưởng hết bầu không khí. Phần lớn nguyên nhân trong đó là theo thói quen làm học sinh tốt, đi muộn là từ chưa từng có trong từ điển của cô.
Có lẽ sẽ có người bỏ học nhưng cô thì không, có bệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-toi-co-y-nghi-do-voi-toi/2748907/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.