Thịnh Nhan Tuyền không cho rằng có gì kỳ lạ lắm. Dù sao tầm mắt của cô chỉ gói gọn trong cái vùng quê nhỏ bé này, sai sót cũng là bình thường thôi.
Nghĩ nghĩ, cô vẫn cúi đầu vạch vạch trên giấy.
Cho nên cô không nhìn thấy từ lúc nào đằng sau mình đã đứng một người.
Người này không tiếng động nhìn vào vở của cô, sau đó rời đi ngay sau đó.
Khương Tình trong lòng buông tiếng thở dài. Hắn hi vọng gì ở cô kia chứ.
Nhưng khiến hắn bất ngờ là thời điểm hắn giảng bài, cô gái nhỏ lại ngẩng đầu lên chăm chú lắng nghe. Dáng vẻ kia thật sự là không một chút làm bộ nào.
Chẳng lẽ bị hắn nói thông rồi?
Chuyện này Khương Tình không biết. Nhưng hắn lại nhiều để tâm đến cô hơn, một cách tự nhiên nhất mà cả hắn cũng không nghĩ tới được.
Nhưng chẳng ai ngờ tới buổi học này lại kéo dài đến tận mười giờ mới kết thúc.
Nhìn bóng tối như muốn nuốt chửng mảnh đất này, mọi âm thanh như đều kéo nhau đi ngủ hết, không chỉ cô ngẩn ngơ nhìn trời mà đám bạn bên cạnh cũng thế.
Cái vùng quê này năm xưa có tồn tại một đám lô cốt của Mỹ Ngụy bỏ hoang, không thể đập chẳng thể phá. Từ thuở bé thơ họ đã nghe không ít chuyện ma quỷ trong đó, đối với nó vẫn luôn có nổi sợ không tên. Mà khéo ngay nó lại nằm bên cạnh trường cô, trên con đường họ bắt buộc phải đi qua khi đến trường. Lại nói, trường cô năm xưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-toi-co-y-nghi-do-voi-toi/2748905/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.