Làng Bình Nguyên lấy ngã tư này làm chính rồi chẻ ra bốn con đường với khoảng cách không giống nhau nhưng thật ra cũng chẳng kém nhiều. Chỉ là dân cư tập trung không hết cho nên đoạn đường dài ngắn khác nhau. Thời điểm hiện tại khắp nơi đều là một màu hoang vắng, dài hay ngắn đối với cô đều như nhau. Những người khác ít ra còn có bạn đồng hành thêm một đoạn nữa. Nhưng ở trong đám người tách ra kia chỉ có một mình cô đi trên một con đường riêng, quả thật là khiến người sợ hãi.
Thời điểm đến gần khu xã làng hoang vắng buổi tối chẳng có bóng người, Thịnh Nhan Tuyền cơ hồ là vắt chân lên cổ chạy.
Cô chạy một mạch đến nhà, nhìn thấy ánh sáng từ trong nhà hắt ra nước mắt muốn rơi.
"Bé út, sao về trễ vậy con?"
Buổi tối ở làng ngủ rất sớm, bình thường chín giờ cô đã leo lên giường rồi. Hôm nay vì cô mà ba Thịnh vẫn còn chưa ngủ, vừa thấy cô vào đã quan tâm hỏi. Nếu không tính vấn đề sĩ diện, ông luôn là người cha tốt trong lòng cô, so với mẹ cô còn thân thiết với cô hơn.
"Thầy giáo dạy đến giờ này mới xong ba à."
Thịnh Nhan Tuyền thật muốn ôm ông khóc một trận. Bình thường cô luôn tỏ ra can đảm hơn anh trai mình nhưng đó là vì cô không muốn để mình càng thêm sợ hãi thôi. Nếu cả hai anh em cùng sợ thì không phải càng tệ hơn sao. Nhưng không phải vì vậy mà cô sẽ không sợ.
"Có phải trễ lắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-toi-co-y-nghi-do-voi-toi/2748902/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.