"Kế toán tốt, ra trường liền có cô của con nâng đỡ, công việc liền tới tay. So với nhiều người ra trường không có việc làm thì phải tốt hơn nhiều. Yêu cầu cũng thấp mà."
Ba Thịnh giống như hiểu rõ trình độ của con gái mình, tự giác hạ thấp tiêu chuẩn xuống.
Nhưng Thịnh Nhan Tuyền lại chẳng có vui.
Con người cô không thích nhất là bị gò bó. Càng thích áp đặt cho cô cái gì cô càng phản kháng. Mặc dù cô biết rằng bản thân được đến hôm nay là cha cho mẹ đỡ, thuận theo là việc cô nên làm để giữ tròn đạo hiếu.
Bản thân cô quả thật không cho rằng mình là người bốc đồng, bởi vì cô từng là một đứa trẻ rất ngoan, rất có thể lấy lòng người lớn. Rốt cuộc thì từ lúc nào cô trở nên lạnh nhạt, ít nói, có thể giấu giếm tâm sự trong lòng chính cô cũng không nhớ rõ. Lại vì cái biến cố gì mà như vậy cô càng không có ấn tượng.
Có lẽ là do tính cách cô vốn vậy cùng năm tháng gò ép.
Bỗng nhiên cô muốn mạnh mẽ giang cánh bay lên trời, tốt nhất là có thể thoát khỏi nơi này.
Cô chưa từng nghĩ ở đây là tốt, thậm trí còn cảm thấy chính nó đã gò ép quan niệm của người dân ở đây. Họ lạc hậu, cổ hủ, dễ bị lôi kéo, gió chiều nào theo chiều ấy. Họ luôn thích áp một cái khuôn đầy hủ lậu lên thân người khác, bắt họ phải theo cái lề lối này mà đi.
Cô không muốn, cũng không thích.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-toi-co-y-nghi-do-voi-toi/2748908/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.