Ngày hôm ấy mưa lớn không ngớt, Trạch Vũ ngồi xong xế hộp của mình lái xe đi.
Sau vài giờ đồng hồ, hắn vẫn cố chấp với sự đúng sai của mình.
Hắn không cảm thấy mình sai, Chi Dương bám theo mắng hắn là kẻ vô tâm sống lỗi, hắn đều không nhận.
Chị ta còn đổ hết mọi tội lỗi về cái chết của mẹ Sở Lam là do hắn, hắn cũng không nhận.
“Một quả thận giá 5 tỷ, đó đã là giá gần gấp đôi thị trường rồi.”
“Tôi bán!”
Hoành Như không còn lựa chọn khác, đã đồng ý ngay lập tức.
Trạch Vũ lắc đầu chán nản.
“Bà cũng thật cố chấp, chỉ cần nói Tiêu Sở Lam tới đây cầu xin tôi, đừng nói là 5 tỷ, 50 tỷ tôi cũng có thể đưa.”
“Con bé đã bị bắt cóc rồi! Cậu bớt ba hoa đi!” Hoành Như tức giận quát lên.
Cho tới khi này hắn vẫn không chịu tin Sở Lam đã bị bắt cóc, số tiền mà bà đang muốn lấy đó, đều là vì để cứu người mà hắn chờ chạy đến cầu xin kia.
Song, với Trạch Vũ, hắn nghe hai từ bắt cóc này lại bật cười không ngớt.
Vài ngày nay có người tiếp tế cho hắn những hình ảnh thân thiết của của cô và Chu Diểu, nếu không phải hắn từng nhìn qua, không chừng đã thật sự tin Tiêu Sở Lam bị bắt cóc thật.
Những tấm ảnh đó có ôm ấp, cô còn cười tươi như thể được sống lại vậy.
Hắn đã bao lâu rồi không được thấy vẻ mặt ấy?
Tiêu Sở Lam trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-the-nguoi-anh-yeu-khong-phai-toi-/3464888/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.