Chẳng có ai lại muốn làm vật thế mạng.
Con người vốn là loài để sống luôn đặt mình làm ưu tiên, những kẻ ngốc mới đặt người khác lên trước mình.
“Con người sống vì người khác, ngu ngốc cho đến chết cũng không biết. Tiêu Chinh ông có thấy đúng không?”
Người đàn ông trước mặt cười khinh, cách một mặt kính cũng có thể cảm nhận được điều mà ông ta đang vui vẻ.
Cười trên nỗi đau của người khác, phô trương đến mức muốn xuyên qua không gian, len lỏi sự chế nhạo vào trong phòng giam.
Chỉ vài giây trước có người đến thăm tù, Tiêu Chinh còn không nghĩ mình sẽ gặp lại người này.
“Lâm Phạn. Bớt làm trò đi.”
Tiêu Chinh nghiêm mặt, ngồi đối diện với Lâm Phạn để nói qua điện thoại gắn qua.
“Thế à? Vậy để tôi nói cho ông biết, Tưởng Linh cũng cầu xin tôi tha cho Trạch Liêm đấy giống y hệt bộ dạng của Hoành Như.”
“Bọn họ đều quỳ xuống cầu xin tha chồng mình một mạng đó!”
Lão già bật cười, ánh mắt cực kì thách thức, chọc cho Tiêu Chinh điên lên.
“Tên khốn! Thì ra tất cả đều là do ông?”
“Ờ, haha, phải vậy rồi. Cho đến bây giờ ông mới nhận ra? Cũng muộn rồi.”
…
“Muộn rồi, sao cô lại lang thang ở ngoài đường như thế này?”
Tiêu Sở Lam ngã trên đất, nước mưa làm ướt hết cả người cô từ trên xuống dưới.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, như mơ màng nói:
“Là vậy sao? Thật sự là vậy sao?”
“Muộn rồi, hối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-the-nguoi-anh-yeu-khong-phai-toi-/3470452/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.