Vào ngày sinh nhật mười chín tuổi của Sở Lam, cô được chồng mình tặng cho một món quà.
Một món quà mà có lẽ cô sẽ không thể quên được.
Tiêu Sở Lam đứng từ đằng sau, ngước mắt nhìn Trạch Vũ đang ôm hôn một người phụ nữ khác.
Tay chân cô rã rời, quay đi nhanh chóng.
Dù biết anh ta không hề yêu mình, nhưng ngay khi nghĩ tới việc tận mắt chứng kiến cảnh anh đang ở bên cạnh người khác thân mật, thật sự cô cảm thấy rất đau lòng.
Như vậy, những điều này diễn ra một cách có chủ kiến, Trạch Vũ bây giờ đã có thể mở lòng đến với người khác, đáng nhẽ ra cô phải cảm thấy hạnh phúc thay anh mới phải…
Nhưng cuối cùng cô không thể là được.
Tiêu Sở Lam đứng bên cầu, bật khóc nức nở.
Trái tim cô đau nhói, cô ôm chặt lấy nó, nghĩ về mọi chuyện.
Nhưng sau cùng chỉ còn một mình cô, giữa phố xá tấp nập này, chỉ còn một mình cô.
Ai có thể nói cho cô biết mình nên làm gì lúc này chứ?
Bỗng lúc này từ phía sau cô, một người đàn ông đem áo khoác của mình đắp lên người cô.
“Ở đây gió lạnh lắm, đi cùng anh đi.”
Tiêu Sở Lam quay đầu, khuôn mặt nhẹ nhàng của anh ta khiến cô nhẹ lòng biết mấy.
“Chu Diểu, sao anh lại…”
“Em có muốn ôm anh không?”
Cô đứng hình một lúc, nhìn Chu Diểu, thiếu nữ yếu lòng không thể nào từ chối được một bờ vai vững trãi, cô ngã vào lòng anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-the-nguoi-anh-yeu-khong-phai-toi-/3438058/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.