Tiêu Sở Lam sẽ không chết, bây giờ cô là món đồ chơi trong tay hắn.
Một con búp bê bằng xương bằng thịt.
“Cô ổn rồi đúng không?”
Sau khi bị đẩy xuống nước một ngày một đêm, Tiêu Sở Lam trông đã ổn hơn sau một giấc ngủ dài được nghỉ ngơi, Trạch Vũ đã cho người đến chăm sóc cô, còn hắn thì đi ra ngoài không rõ làm gì.
“Vâng, em ổn.”
Trạch Vũ nhìn cô một lúc, hắn đi tới lấy áo khoác, sau đó cầm cổ tay cô.
“Đứng dậy, hôm nay tôi muốn đưa cô ra ngoài.”
Tiêu Sở Lam không biết hắn có thể làm ra thêm điều gì đáng sợ, bây giờ cô cũng không thể phản kháng.
Trạch Vũ kéo cô ném vào trong xe, sau đó hắn phóng ga đi với vận tốc rất cao, giống như tức giận, lại giống như vội vã, hắn đã dừng xe lại trước một căn nhà rất đẹp, còn đẹp hơn căn nhà hắn ở bây giờ.
“Từ giờ, cô sẽ ở đây với tôi.”
“Tránh tên nhân tình nào đó của cô xông tới làm phiền.”
Tiêu Sở Lam: “...”
“Hiểu chưa? Cô chỉ có thể là của một mình tôi, những kẻ khác đừng hòng động tới!”
“Em hiểu rồi.”
“Xuống xe, vào nhà đi.”
Trạch Vũ đuổi cô xuống xe, sau đó, phóng xe đi ngay lập tức.
Hắn không rảnh rỗi, hắn còn phải đi làm, hắn còn cả một công ty để điều hành.
Nhà hắn là tài phiệt ba đời, từ đời ông đến ba mẹ hắn đều phải gánh trọng trách vô cùng lớn với công ty, nên hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-the-nguoi-anh-yeu-khong-phai-toi-/3438057/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.