“Tôi là Sở Du, là em gái song sinh thất lạc từ nhỏ của An Kiều.”
Tiêu Sở Lam bất ngờ không nói được gì, em gái… An Kiều vẫn còn một người em gái?
Trước giờ cô chưa từng nghe qua chuyện này.
Nhưng vẻ ngoài của Sở Du này…
“Chắc cô không biết tôi đâu, do tôi với chị ấy bị tách nhau ra từ nhỏ mà.”
“...”
“Chị ấy bị bán đi, tôi là một kẻ bệnh tật nên bị bỏ lại, cũng may chị ấy rơi vào nhà cô, may mắn có một cuộc đời hạnh phúc.”
Cô nghe mà hổ thẹn, hạnh phúc giả dối với sự lừa gạt, An Kiều bị gia đình cô coi không khác gì một món hàng mua bán, một thứ tạm giữ thứ họ mua cho cô. Bây giờ Sở Du lại nói như thế, cô thật sự không thể mở miệng nói được gì.
Nhưng sự im lặng đó của cô lại khiến cho Sở Du hiểu nhầm.
“Trạch Vũ, chị ấy không thích em thì phải.”
Cô gái quay đầu lại nhìn Trạch Vũ, phát hiện hắn từ nãy tới giờ vẫn đang nhìn cô không chớp mắt.
“Trạch Vũ?”
Hắn chớp mắt, ngay lập tức quay đi.
“Không có, cô ta chỉ chưa kịp tiếp nhận thôi. Chắc cô ta cũng thấy bất ngờ bởi vì An Kiều vẫn còn người thân là em đấy.”
“Từ trước đến giờ bọn họ vẫn luôn nghĩ An Kiều không còn gì để mất nữa, cho nên mới… ha, em nên cẩn thận, đừng để tim bị cướp mất. Không được chết hiểu không?”
Trạch Vũ cắn chặt răng, với hắn, một An Kiều đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-the-nguoi-anh-yeu-khong-phai-toi-/3438059/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.