Mấy hôm trước tôi đã hết tiền ăn cơm, cô ấy cho tôi vay hai nghìn tệ, tôi đã nói phải trả cô ấy gấp đôi, thế nên tôi sẽ đi rút năm nghìn tệ, hôm nay lúc ăn cơm sẽ trả cho cô ấy. Tôi không giống như Lý Phi, mấy năm nay không lên mạng, không chơi game, không chơi các ứng dụng xã hội và bình thường đều dùng tiền mặt.
Bởi vì lúc đó ông nội chỉ để lại cho tôi mười vạn tệ, tôi cũng không biết người Đường gia bao giờ đến tìm tôi, thế nên tôi chỉ có thể cố gắng ăn dùng tiết kiệm. Bạn bè đều dùng điện thoại thông minh. Nhưng tôi không dùng, điện thoại của tôi chỉ có thể nhận điện thoại và gửi tin nhắn, ngoài ra thì không thể làm gì khác.
Lý Phi đã từng hỏi tôi, như vậy không cảm thấy vô vị sao? Tôi nói không, tôi có việc để làm
Cô ấy hỏi tôi việc gì?
Tôi không trả lời và bẻ lái sang chủ đề khác.
Tôi không muốn cô ấy biết tôi hiểu thuật số, và tôi cũng không biết tại sao lại như vậy, dù sao tôi không muốn cho cô ấy biết.
Có lúc tôi tôi nghĩ có lẽ là do chuyện hồi đó.
Đó là sự ám ảnh và vết sẹo trong lòng tôi, mặc dù chuyện đó đã sớm trôi qua, như sâu trong lòng tôi vẫn không muốn chạm đến.
Chỉ có thế tôi và Lý Phi mới có thể tiếp tục làm bạn thân của nhau
Có thể tôi vẫn là một đứa trẻ con.
Đến ngân hàng của khu chung cư, tôi đưa thẻ ngân hàng vào máy rút tiền tự động, nhập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-thieu-nien/3906955/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.