Trời sáng, Triệu Thổ Hào đến nhà tôi.
Đường Tư Giai lúc này đã bình tĩnh hơn nhiều . Đối với chị mà nói, hiện thực này không phải không thể đối mặt, chỉ là để vượt qua vết xước trong lòng mình thì chị vẫn cần chút thời gian.
Dù sao Diệp Thiếu Long cũng từng là người bạn mà chị ấy tin cậy nhất.
Tôi tiễn chị đến dưới lầu, rồi an ủi chị vài câu.
Trên khuôn mặt của chị nở một nụ cười bình thản, gặt gật đầu: “Cảm ơn thầy, thầy yên tâm, tôi sẽ không sao đâu.”, “Vậy thì tốt, chị đi về đi.” Tôi cười: “Nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt, rồi bắt đầu một cuộc sống mới.”
“Ừm!” chị hít một hơi thật sâu rồi quay người đi về phía Triệu thổ hào.
Triệu thổ hào vội vàng mở cửa xe cho chị: “Em họ, lên xe đi.”
Lúc Đường Tư Giai đi đến chỗ xe thì đột nhiên chị dừng bước, quay người chạy nhanh về phía tôi, ôm chặt lấy tôi.
Từ tối qua đến hiện tai, tôi đã được chị ấy ôm quen rồi.
“Thầy ơi, cảm ơn thầy!” chị nghẹn nào nói.
Triệu thổ hào nhìn chúng tôi một cách tinh nghịch, hắng giọng vài tiếng rồi quay người đi, không nhìn chúng tôi nữa
Mặt tôi nóng phừng phừng.
Đường Tư Giai buông tôi ra rồi lùi lại vài bước, cúi người trước tôi.
Tôi có chút chân tay lóng ngóng không biết làm gì: “Chị...chị đang làm gì thế?”
“Thầy, về sau tôi có thể coi thầy là bạn không?” chị chân thành
“Chúng ta không phải bạn sao?” tôi đáp: “Việc của chị đã xong xuôi rồi, về sau đừng gọi tôi là thầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-thieu-nien/3906954/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.