Chị thực sự đã vô cùng thất vọng.
Diệp Thiếu Long không ngừng vài xin dưới đất: “Giai Giai, mình xin lỗi cậu! Cậu nghe mình giải thích có được không? Mình thật sự không muốn giết cậu, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn....là ngoài ý muốn....mình làm như vậy đều là vì mình yêu cậu...”
Mẹ nó chứ, câu nói này của hắn ngay cả mình nghe cũng chẳng lọt tai.
Đường Tư Giai khóc không thành tiếng, khóc nấc lên từng hồi, cả người chị không ngừng run rẩy, đôi tay lạnh ngắt.
Tôi nói nhỏ an ủi chị vài câu rồi đỡ chị ngồi ở phòng khách, tiếp đó nói với Diệp Thiếu Long: “Lại đây.”
Diệp Thiếu Long muốn đứng dậy nhưng đôi chân mềm nhũn ra, ngã uỵch một cái.
Tôi mặc kệ, lạnh lùng nhìn anh ta.
Đường Tư Giai quay đầu đi, chỉ ôm lấy mặt khóc.
Diệp Thiếu Long khó khăn lắm mới đứng được lên , anh ta run lẩy bẩy đến trước mặt chị, định ngồi xuống.
“Anh cho anh ngồi?” tôi lạnh lùng nói: “Đừng có làm bẩn sô pha nhà tôi.”
“Tôi....” Diệp Thiếu Long xấu hổ: “Vậy tôi...”
“Quỳ xuống” tôi nói.
Anh ta xấu hổ , nhục nhã cúi đầu xuống, rôi từ từ quỳ xuống trước mặt Đường Tư Giai.
Đường Tư Giai bơ hắn, chị không muốn nhìn thấy người này.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Đường Tư Giai, rút khắn giấy đưa cho chị, rồi quay ra nói với anh ta: “Không phải anh muốn giải thích gì sao? Tôi cho anh cơ hội này, giải thích đi.”
Dáng người của Diệp Thiếu Long cao to, nếu không phải bị quỷ nhỏ áo đỏ hành hạ cho bán sống bán chết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-thieu-nien/3906946/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.