Tôi nhíu mày, Diệp Thiếu Long? Anh ta không phải là trợ thủ trước đây của Đường Tư Giai, bạn học đại học theo đuổi chị ấy , Diệp Thiếu Long sao? “Thầy ơi, xin thầy hãy cứu lấy tôi, Diệp Thiếu Long đáng thương van xin tôi: “Bao nhiêu tiền cũng được hết, xin thầy , cầu xin thầy....”
Anh ta lun lẩy bẩy quỳ xuống trước mặt tôi.
Quỷ nhỏ áo đỏ lơ lửng phía sau anh ta, nó nhìn chằm chằm vào tôi đầy giận dữ, có ý đang cảnh cáo tôi đừng có lo chuyện bao đồng!
Tôi nhìn quỷ nhỏ áo đỏ một cái rồi nói với Diệp Tiểu Long: “ Đứng lên đi, vào trong đây.”
“Cảm ơn thầy” Diệp Thiếu Long khó nhọc đứng dậy bước vào phòng.
Quỷ nhỏ áo đỏ vô cùng tức giận, nó nhe răng đầy miệng máu nhìn tôi, hai mắt trợn lên như chuông đồng, lộ ra tướng ma quỷ hung mãnh.
Tôi bơ nó luôn, đưa tay ra đóng cửa lại.
Đường Tư Giai từ phòng xông ra, sự thất vọng xen lẫn phẫn nộ chỉ thẳng mặt Diệp Thiếu Long, tức giận đến mức nói không nên lời: “Cậu...cậu....sao lại là cậu....” Diệp Thiếu Long giật mình kêu lên một tiếng rồi quỳ xuống: “Giai Giai! Giai Giai! Mình không biết cậu ở đây....cậu nghe mình giải thích, không phải mình muốn giết cậu, đây chỉ là sự hiểu nhầm!”, “ Hiểu nhầm?” Đường Tư Giai đau lòng nhìn anh ta, nước mắt trào ra từ khóe mắt, phẫn uất chất vấn: “Cậu hại tôi mất đi công việc, cậu suýt chút nữa hại chết mẹ tôi! Vậy mà cậu nói với tôi đây chỉ là hiểu nhầm! Hả?”
“Giai Giai, thật sự mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-thieu-nien/3906945/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.