Đường Tư Giai mở cửa đi ra: “Thầy ơi, là người đó à?”
“Không phải” tôi nhìn đồng hồ: “Từ lúc gặp Trần Phú từ hôm qua đến giờ, sắp được 9 canh giờ rồi. Không vội, hắn ta chỉ có nhiều nhất là 24 canh giờ, chúng ta kiên nhẫn chờ đợi là được.”
Chị nghĩ ngợi rồi bước tới ngồi cạnh tôi: “Nếu như hắn không tới, vậy không phải hắn ta chết chắc sao?”
“Nếu như hắn đến thì chị muốn xử lý hắn như thế không?” tôi hỏi lại.
“Tôi....” chị do dự dự, rồi hít một hơi thật sâu: “Tôi phải hỏi cho rõ, tại sao hắn ta phải hại mẹ tôi! Cho dù là có thù hằn hay có oán hận gì thì tôi cũng muốn hắn ta nói rõ trước mặt! Đừng dùng thủ đoạn tàn tộc như vậy mà hại sau lưng người khác!”
“Vậy sau đó thì sao?” tôi chằm chằm nhìn chị: “ Xử lý hắn ta thế nào?”
“Tôi.....” chị thở dài một tiếng: “Tôi không biết.....”
Tôi bình thản cười một tiếng: “ Không vội, từ từ nghĩ đi.”
Trời đã tối.
Chúng tôi cùng nhau ăn cơm sau đó ra ngồi ở phòng khách, tiếp tục nói chuyện cho đến hơn 11 giờ.
“Hôm nay chắc hắn không đến” tôi nhìn đồng hồ: “Không còn sớm nữa, đi nghỉ ngơi thôi.”
Đường Tư Giai thở phào: “Ừ, được.”
Tôi quay về phòng của mình, chuẩn bị đi ngủ.
Lúc này, bên ngoài lại có người gõ cửa,
Tôi lập tức trở nên cảnh giác, ra hiệu cho chị ấy quay về phòng ngủ và đừng lên tiếng.
Chị gật đầu rồi quay về phòng đóng cửa lại.
Tôi chạy ngay đến cửa, ngó ra bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-thieu-nien/3906944/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.