“Giai Giai, từ lúc học đại học mình đã thích cậu, như lúc đó mình không dám theo đuổi” Diệp Thiếu Long cười lạnh lẽo: “Cậu xuất sắc như vậy, còn mình thì thật bình thường, cậu là công chúa, còn mình chỉ là một tên nô lệ của tình yêu, chúng ta...”
“Đừng có mùi mẫn!”
“Dạ, vâng, không mùi mẫn nữa....” anh ta điều chỉnh lại cảm xúc của mình rồi ngẩng đầu lên nhìn Đường Tư Giai; “Giai Giai, cậu vẫn rất quan tâm mình, sau khi mình về nước không tìm được việc, chính cậu là người đã tuyển mình vào công ty, để mình làm trợ lý của cậu. Lúc học đại học, mình không dám theo đuổi cậu, mình cảm thấy nếu như bây giờ mình không hành động thì chắc chắn mình sẽ đánh mất cậu. Thế nên mìnnh đã lấy hết dũng khí để tỏ tình với cậu, như cậu hoàn toàn không cho mình cơ hội, một chút cũng không! Vì vậy, vì vậy mình....mình tìm đến Trần Phú tiên sinh , xin ông ấy giúp đỡ...”
Đường Tư Giai lặng lẽ lau đi nước mắt , đau khổ nhắm chặt mắt lại.
“Ý của anh là vì Đường Tư Giai cự tuyệt anh nên anh đã tìm Trần Phú để giúp anh hạ trấn yểm?” tôi nhìn anh ta: “Nhưng không phải vậy chứ? Nếu như anh chỉ muốn có được tình yêu thì đáng lẽ Trần Phú đó nên dùng mê tình yểm hoặc đào hoa yểm, nhưng thứ hắn ta dùng lại là tà linh áo đỏ đi giết người, chuyện này giải thích thế nào?”
Anh ta hổ thẹn cúi thấp đầu: “Tôi...tôi không chỉ muốn có được Giai Giai, mà còn muốn có được chức vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-phong-thuy-thieu-nien/3906947/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.