Trịnh An An từ từ mở mắt, dường như nhận ra bên cạnh mình đã trống. Cô hốt hoảng, không lẽ là mơ. Bàn tay run rẩy sờ lên gối, Trịnh An An cảm nhận rõ vẫn còn chút hơi ấm, hòn đá trong lòng cô mới rơi xuống.
Hóa ra, không phải là do cô quá nhớ anh mà sinh ra ảo giác. Hóa ra, anh đã tìm được cô rồi.
Trịnh An An ngồi dậy, nhìn qua ô cửa sổ đón nhận một chút nắng nhẹ của buổi sớm mai, lòng cảm thấy ấm áp lạ thường. Thật tốt, mọi chuyện đã quay trở lại quỹ đạo của nó rồi.
"Dậy rồi sao?" Trịnh An An ngẩn người một hồi lâu, đến khi có một giọng cười trầm thấp bên tai cô mới giật mình hoàn hồn.
"A, anh!" Trịnh An An xoay người nhìn người đàn ông lựa lưng vào cửa mỉm cười ôn hòa nhìn cô. Quần đen phối với áo thun trắng, đã lâu rồi cô mới thấy anh mặc trang phục này. "Em vừa dậy."
"Rửa mặt đi rồi xuống ăn sáng." Lục Ngạn Lâm tiến đến gần cô gái nhỏ. Thân ảnh nhỏ nhắn, bả vai trần tinh xảo cùng tấm lưng cánh bướm lộ ra sau chiếc chăn mỏng màu trắng, được ánh nắng ban mai hắt lên trông như một bức tượng nữ thần làm bằng sứ, xinh đẹp lạ thường.
Lục Ngạn Lâm đưa tay vén mái tóc đen dài của Trịnh An An qua một bên, ngón tay nóng rẫy chạm vào bả vai gầy đầy dấu hôn đỏ hồng kia, khẽ bật cười. "Xinh lắm!"
"Hừ, anh nhìn đi, đều là anh cắn em đấy!" Trịnh An An hừ mũi kháng nghị. Người đàn ông này đêm qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-la-hang-xom/1107790/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.