Bên má vẫn còn vương lại hơi ấm và cảm giác mềm mại của đôi môi, Giản Chiêu phức tạp nhìn bản thân trong gương, vò mái tóc xù, rồi tiếp tục rửa mặt như không có chuyện gì.
Triệu Thiên Kiệt đang ngáp ngắn ngáp dài, chợt liếc thấy Phó Quân Thanh đi nhanh như chạy ra khỏi phòng tắm. Hiếm khi thấy tên lạnh lùng này có dáng vẻ khác, trông buồn cười lại lạ lẫm, hắn huýt sáo một cái rồi cợt nhả trêu anh:
"Làm cái gì mà vội vàng chạy trốn thế? Làm chuyện khuất tất hả? Vừa nãy hình như thầy Giản đi vào trong, hay là..."
Nói đến đây Triệu Thiên Kiệt ngừng lại, như nhận ra việc gì đó, nháy mắt sầm mặt, gân xanh nổi trên trán. Phó Quân Thanh xoa xoa hai má đỏ ửng, bình tĩnh đáp lời hắn:
"Không có chuyện gì."
Ôn Dĩ Hoài cũng ngó qua, cười mỉm như có như không, hỏi:
"Thật sự là không có gì sao?"
Phó Quân Thanh liếc anh một cái.
"Sao lại không có?" Triệu Thiên Kiệt đứng lên, mái tóc đỏ vuốt ngược ra đằng sau, đôi mắt sắc bén đầy đe dọa, xông đến hùng hổ quát "Hai người ở bên trong làm cái gì? Mày làm gì thầy ấy rồi? Sao mày dám?"
"Sao mà tôi không dám?" Giọng nói của Phó Quân Thanh lạnh lẽo, khinh thường nhìn hắn "Cậu có thể làm, tôi lại không thể sao? Cậu là cái gì của thầy?"
Hai người đứng đối diện nhau, khí thế tăng vọt, bên như hổ dữ ngang tàng bên như báo đen thâm trầm, nhìn nhau như kẻ thù địch, áp suất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-dac-biet-truong-nam-sinh/2582626/chuong-98.html