Ăn sáng xong, đồng hồ điểm mười giờ, Ôn Dĩ Hoài bưng bát đĩa đi rửa. Giản Chiêu đeo bao tay vào, cũng đứng rửa phụ, vừa chà rửa bát đĩa vừa hỏi anh:
"Cậu cũng từng rửa bát rồi hay sao mà thành thục vậy?"
Anh lắc đầu trả lời:
"Từ ngày quen thầy em mới biết rửa bát, chứ nhà em có người hầu, em không phải đụng vào."
"Vậy thôi cậu đi ra chỗ khác đi, tôi làm cho." Giản Chiêu ái ngại nói "Thiếu gia như cậu được nuông chiều từ nhỏ, tự nhiên qua ở với tôi lại phải làm mấy cái việc này thì không được cho lắm..."
"Có sao đâu ạ." Ôn Dĩ Hoài mỉm cười dịu dàng "Sau này thầy về với em, những việc này để em làm hết, em không muốn thầy đụng tay vào việc gì."
Thầy chỉ việc ngồi yên để em chiều chuộng thôi. Câu này Ôn Dĩ Hoài chỉ dám nghĩ chứ không dám nói ra.
Triệu Thiên Kiệt lại gần chỗ hai người, cố tình chen vào giữa, quàng tay qua vai Giản Chiêu, nói:
"Đừng có mơ sau này thầy về ở với tôi, mấy việc này tôi cũng làm được."
Giản Chiêu tưởng tượng đến hình ảnh Triệu Thiên Kiệt đeo tạp dề, vẻ mặt cau có đứng rửa bát mà buồn cười.
Sikeil đang quét dọn lau bàn ghế thấy hơi tủi thân, sao ai cũng tranh việc rửa bát mà không thấy giành lau dọn với mình gì cả.
Hoắc Dạ Nam ngồi thảnh thơi, ánh mắt lại hướng về phía thân hình gầy gò đứng bên bồn rửa bát của Giản Chiêu, dần dần chuyển tầm nhìn xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-giao-dac-biet-truong-nam-sinh/2582625/chuong-99.html