Tỏa Tâm đứng thui thủi một góc, vừa khát nước vừa đau chân do chạy một quãng đường dài nãy giờ, quan sát khung cảnh tình cảm của ba người bọn họ! Trông Vương Diệp giống hệt công chúa được hai hoàng tử vây quanh. Cô nàng cũng rất biết đung đưa eo thon, bày ra điệu bộ đáng yêu học hỏi.
Dưới chân hơi đau rát, Tỏa Tâm nhìn xuống thấy cổ chân bị trầy da, do mang đôi giày cũ khá chật mà còn phải chạy nhiều. Đúng lúc cô nghe giọng Cao thiếu cất lên:
“Cô có bị làm sao không?”
Tỏa Tâm ngước lên, liền lắc đầu: “Sao Cao thiếu không chơi golf mà đến đây?”
“Hai anh em họ vui vui vẻ vẻ quá, còn cô đứng một mình nên tôi tới hỏi thăm.”
Tính ra, Tỏa Tâm thấy Cao Việt Bân không thuộc loại thiếu gia kiêu căng ngạo mạn, cũng biết quan tâm người khác chút ít, đáng tiếc lại đem lòng yêu thích Vương Diệp chảnh chọe, xấu tính.
Cô và anh nói chuyện với nhau khá là thoải mái, và khung cảnh đó lọt vào đáy mắt lạnh lẽo của Vương Đình Mặc. Đang thắc mắc Cao thiếu bỏ đi đâu giữa trận chơi golf, hóa ra là đến chỗ Tỏa Tâm.
Vương Diệp phát hiện mình bị bỏ rơi đột ngột, mới biết Cao Việt Bân đến nói chuyện với Triệu Tỏa Tâm kia, ngay cả Đình Mặc cũng vừa tháo găng tay vừa hướng mắt về phía đó. Trước đấy bản thân còn là trung tâm của hai chàng trai, sao bây giờ ả họ Triệu kia đã ngang nhiên cướp mất rồi?
Vương Diệp cáu bẳn, gọi lớn: “Việt Bân!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-chi-ga-cho-vuong-tong-tuyet-tinh/2874912/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.