Cuối cùng cũng được thoát khỏi đây, Tỏa Tâm đứng lên, khẽ mím môi do đầu gối và cổ chân bị thương lúc sáng nay giờ thì đau nhói! Cô đi tập tễnh theo Vương tổng vào phòng hắn, dù có trong tình cảnh thế nào thì cái việc hầu hạ này vẫn phải diễn ra.
Tỏa Tâm phải cởi đồ cho Đình Mặc, pha nước tắm, lấy quần áo và trải chăn mền, làm tất bật với đôi chân rát buốt. Ánh mắt lạnh lẽo kia vẫn quan sát cô, hiển nhiên dễ dàng nhận ra cô bị đau không nhẹ, tuy nhiên trong lòng chẳng gợn chút xót thương.
Mặc quần áo xong, Vương Đình Mặc xoay qua nhìn Tỏa Tâm vẫn nhẫn nại đứng đó dù chân sắp khụy tới nơi và còn bị bỏ đói tới tận giờ, sức chịu đựng quả nhiên rất cao! Hắn còn muốn cô hầu mình dài dài, chẳng lý nào để cô suy sụp nhanh vậy.
“Nghe Diệp Diệp nói cô không được phép ăn cơm, giờ tôi cho cô ăn tối đấy.”
Vừa nói, Đình Mặc vừa rời khỏi phòng, còn ra hiệu cho Tỏa Tâm đi theo. Cả hai xuống phòng bếp, hắn nhìn cô xong liền hất mặt về phía bàn ăn dơ dáy hôm qua, trên đó có một chén cơm, một đĩa thịt nguội lạnh và đĩa rau luộc lạt thếch.
Cô nhìn Đình Mặc, hắn tỏ ra mất kiên nhẫn vì chờ đợi. Dẫu biết hắn muốn hạ nhục bằng cách nhìn mình ăn trong khốn khổ cỡ nào nhưng cô vẫn phải ăn bữa tối toàn đồ bỏ thừa này bởi vì bụng đói lắm rồi. Phải giữ sự cứng cỏi, cô ngồi vào bàn, bắt đầu ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-chi-ga-cho-vuong-tong-tuyet-tinh/2874910/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.