Nguyệt Anh lắc đầu.
"Cậu đến phòng hiệu trưởng đi, Hiển Thi cần được nghỉ ngơi."
Tuy có chút bức rứt trong lòng, nhưng Triền Duy cũng đành phải miễn cưỡng gật đầu.
"Thế còn anh, anh là người đưa Hiển Thi đến phòng y tế, anh có thể vào thăm em ấy không?"
Anh Toàn tự tin chỉ ngón tay vào mình, nụ cười sáng lạn hòa nhã.
Nguyệt Anh lúc này mới chuyển hướng sang đàn anh hơn mình một tuổi đang nhìn cô với ánh mắt phấn chấn đầy mong chờ.
Ánh mắt không mảy may dao động, điềm tĩnh và vô cùng dứt khoát lên tiếng.
"Em là bạn Hiển Thi, thay mặt cô ấy cảm ơn anh vì đã đưa bạn em đến phòng y tế."
"Nhưng thực sự xin lỗi anh, Hiển Thi cần được yên tĩnh nghỉ ngơi."
Anh Toàn có hơi thất vọng vì thái độ không niềm nỡ đến mức khiếm nhã của Nguyệt Anh đối với mình, nhưng rồi anh đã nở một nụ cười tự tin mà anh cho rằng đấy là hành động rộng lượng sẵn lòng thứ tha cho đàn em.
"Vậy sao?"
"Vậy thì giúp anh chuyển lời đến Hiển Thi, buổi sáng là buổi ăn quan trọng nhất nên không được bỏ bữa đâu nha."
Khi hai người rời đi, Nguyệt Anh mới bước vào phòng y tế, cô yên lặng đóng chặt cửa lại.
Sau đấy nhìn về hướng Hiển Thi, cô nàng trầm lặng ngồi tựa lưng vào thành giường, ánh mắt thẫn thờ xa xăm nhìn vào khoảng không bóng tối tĩnh mịch trong góc bức tường.
Cả người cô tỏa ra một cảm giác u uẩn ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-cau-vong-ben-em/2653618/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.