Triền Duy gật gù dứt khoát 
"Đời nào con quên được. Chẳng qua.. con chưa kịp nhớ lại thôi." 
Đảng thở ra. 
"Nói cho con biết, sau khi xong chuyện thì đi bệnh viện với cậu." 
"Bác sĩ từ chối tiếp nhận ca này." 
"Tại sao?" 
"Ơ Bởi vì, vết thương nói không muốn đi bệnh viện." 
Thằng nhóc lỳ lợm này, cố tình nói vòng vo để tránh việc đi bệnh viện đây mà. 
Triền Duy lại tiếp tục, lần này nói bằng giọng khẳng định. 
"Vết thương chỉ xoẹt nhẹ qua trán thôi, không đập vào đầu, không nguy hiểm, không cần thiết phải đến bệnh viện." 
Anh hầm hầm đá vào mông Triền Duy. 
"Không được cãi. Cãi cậu núi đè." 
Cậu đè thì có chứ núi nào đè. 
Thầy hiệu trưởng bước ra cắt đứt cuộc đối thoại tình thương mến thương của hai cậu cháu. 
"Em Chào thầy ạ!" 
Thường Đảng lễ phép nhìn ông thầy già đã từng là chủ nhiệm viên dạy lớp mình nay trở thành hiệu trưởng, anh kính cẩn lễ phép chào. 
"Em là Thường Đảng phải không? Chà, lớn tướng bảnh trai phết nhỉ." 
"Vừa nhìn đã nhận ra, thầy rất có ấn tượng mạnh với em trong số các bạn học sinh năm đấy." 
Thường Đảng đắc chí giao tiếp bằng mắt với cháu trai mình. 
Thấy chưa, lúc nhỏ cậu mày đây cũng nổi tiếng phết đấy. 
Còn chưa thích chí xong thầy đã tạt cho anh một xô nước biển mặn chát. 
"Thầy còn nhớ có lần em treo quần bạn học cùng bàn với mình lên cây bàng trước trường học." 
Biểu cảm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-cau-vong-ben-em/2653617/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.