Sau khi ra khỏi phòng hiệu trưởng, Triền Duy từ chối về nhà với Thường Đảng. Cậu lập tức bước về lớp của mình trước sự ngạc nhiên chăm chú tò mò của mọi người khi nhìn cậu.
"Triền Duy không sao chứ?"
"Tớ nghe nói người vừa nãy đánh nhau với cậu chạy mất rồi. Thật hèn hạ!"
"Hình như tên đấy không phải trường mình?"
"Chuyện là sao vậy? Kể bọn tớ nghe đi Triền Duy."
"Sao hai người lại đánh nhau vậy?"
Mọi người xung quanh rối rít bâu lại hỏi han cậu.
Nhưng chỉ có hình ảnh đầu tiên Duy chú ý đến là bóng dáng vừa thân thuộc vừa xa lạ của cô gái ngồi cùng bàn đã cứu cậu một mạng.
Khi được biết Triền Duy vào lớp, ánh mắt mông lung đang nhìn ra ngoài cửa sổ của cô nàng dần chuyển hướng nhìn về phía cậu.
Trái tim Triền Duy bỗng dưng khựng lại một nhịp, cậu mím môi hít một hơi sâu, cả chính mình cũng chẳng hiểu sao lại đột nhiên xuất hiện cảm giác bối rối khi chạm phải đôi mắt long lanh của cô.
Có lẽ đây là cảm giác biết ơn thôi!
Trở lại trạng thái bình thường, Triền Duy bỏ qua những ánh mắt tò mò săm soi xung quanh mà tiến đến gần Hiển Thi.
Cô nhìn thấy cậu mỗi lúc một tiến lại gần mình hơn, nhìn thấy vết thương trên trán và trên bàn tay Triền Duy, Hiển Thi đột nhiên có hơi giật mình, vội vàng né tránh ánh nhìn sang hướng khác.
Triền Duy đứng lại, cậu có thể nhận thấy trong một thoáng ngắn ngủi thôi, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-cau-vong-ben-em/2653615/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.