Tuy không bị thương nhiều nhưng quần áo thì chẳng còn chỗ nào sạch sẽ, giờ này tìm chỗ tắm rửa chỉ biết mò đến khách sạn của chị hắn thôi.
“Alo, cho em mượn một phòng khách sạn ngủ qua đêm đi”
“Bộ có chuyện gì hả ?” Bảo Ngọc ngồi dậy bật đèn phòng
“Thì đi giải cứu người đó đó, giờ sắp thành ăn mày luôn rồi”
“Hả, có chuyện gì vậy ? Kể đầu đuôi nghe coi” Bảo Ngọc nghĩ đến lời thầy bói với mình, đừng nói là ứng nghiệm thật nha.
“Từ từ em kể, giờ cho mượn phòng trước đi”
“Oki”
Tính của Bảo Ngọc hắn hiểu rất rõ, cô cái gì cũng tốt nhưng bị cái thói nhiều chuyện không đúng lúc nếu đem chuyện mới xảy ra mà kể cho cô nghe là có khi kể đến sáng vẫn chưa xong câu chuyện. Gặp thêm hắn, người hay bị cuốn vào những cái thói suy diễn của chị mình nên im được chuyện nào thì hay chuyện đó.
Tuy có ý định đi tắm rửa thay đồ nhưng hắn vẫn nán lại bệnh viện, suy đi nghĩ lại một hồi vẫn là nhờ Tấn Lộc lấy đồ ở phòng làm việc mang tới cho hắn thay tạm ở bệnh viện. Giờ này cũng đã khuya, để một mình Phong ở lại bệnh viện không có ai chăm sóc làm hắn thấy mình thiếu trách nhiệm hết sức.
Thôi vậy, đã lỡ giúp rồi thì giúp cho rót vậy, tuy bệnh viện luôn có điều dưỡng trực đêm nhưng mấy việc như cần uống nước, cần ăn hay cần đi vệ sinh gì đó không lẽ lại kêu réo người ta giúp. Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-boi-noi-em-la-vo-anh/2779079/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.