Sáng hôm sau, Thanh Phong mơ màng mở mắt ra, ánh sáng ngoài khung cửa sổ chiếu vào phòng làm cậu phải nhíu mày lại. Cậu đưa tay lên che mắt, rồi lại lần nữa mở mắt ra, trần nhà màu trắng cùng mùi thuốc khử trùng quanh quẩn khắp mơi.
“Uhm” Thanh Phong nhướng người ngồi dậy
“Dậy rồi à”
“Dạ” Cậu quay qua nhìn giường kế bên
“Tối qua cậu quậy tôi lắm đấy, trừ lương” Hoàng Bách vươn vai, vận động xương khớp của mình rồi nhìn gương mặt đang ngơ ra của người nọ phì cười.
Chắc cậu ta đang hồi tưởng lại những gì tối qua, nhìn sắc mặt thay đổi còn hơn tắc kè nữa kìa. Hoàng Bách đưa tay lên xem đồng hồ, thấy cũng đã gần trưa nên lội xuống căn tin bệnh viện mua cơm cho hai người, chắc lúc hắn lên thì cũng hồi tưởng xong rồi nhỉ ?
Căn tin bệnh viện gần trưa rồi nhưng cũng không quá đông, hắn tích thẻ rồi lựa một vài món dễ ăn rồi thong thả đi lên. Lúc mở cửa phòng bệnh ra người nọ vẫn còn ngồi thừ người ra, đầu gối co lại hai tay vòng qua chân ngồi thẫn thờ.
“Ăn cơm thôi”
Thanh Phong quay lại nhìn hướng vừa phát ra âm thanh “Cảm ơn anh”
“Uầy, không cần cảm ơn đâu. Ai cũng sẽ làm vậy thôi”
“Em không biết phải làm gì để cảm ơn anh” Cậu nhỏ tiếng thỏ thẻ
“Không cần phải làm gì đâu, sao này có chuyện gì kêu cậu giúp là được rồi. Tôi cũng không phải người thích chi li” đó giờ hắn có nghĩ đến việc được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thay-boi-noi-em-la-vo-anh/2779076/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.